Ở đời trước, khi tham dự thọ yến của Hành Sơn Tiên Tôn, trong số người tham dự không có Tạ Linh cũng chẳng có Mộ Tử Thần, cơ duyên trong Đào Nguyên Xuân Cư Đồ cũng bởi thế mà không bị ai đoạt lấy.
Thẩm Từ Thu liếc nhìn thần điểu đang kiêu căng ngẩng đầu, dáng vẻ đắc ý đầy mình, rồi quay sang xem xét quang đoàn kia.
Thì ra, cơ duyên trong Đào Nguyên Xuân Cư Đồ chính là bản thân nó.
Ban đầu hắn tưởng nơi đây chẳng qua chỉ là một ảo cảnh, nhưng nếu thực sự là một không gian linh khí độc lập, có thể dung nạp vật còn sống, thậm chí tự hình thành một mảnh thiên địa vậy thì đúng là bảo vật hiếm có khó cầu.
Chỉ tiếc, trong mắt Thẩm Từ Thu vẫn chẳng chút gợn sóng, thậm chí còn không bằng cảm giác khi hắn phát hiện Tạ Linh dễ dàng chấp nhận thủ đoạn g.i.ế. c người của hắn. Trong đôi mắt lưu ly kia có ánh sáng vụt qua, vô cùng vi diệu.
Tuy rằng cả hai chỉ dùng hoa ảnh và điểu ảnh để giao tiếp, Tạ Linh không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, mà tiên hoa lại ít động tác, không sống động như điểu ảnh, so với hóa hình con người càng khó để lộ tâm tư.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu lại liếc nhìn chiếc đuôi chim đỏ rực kia một lần nữa.
Có phải tất cả thần điểu, đều bị cái đuôi của mình bán đứng?
Trong đầu hắn bỗng nảy lên một tia hiếu kỳ:
Nguyên hình của Tạ Linh rốt cuộc trông thế nào?
Nam Cung Tư Uyển
Chỉ là một chút tò mò thôi.
Hắn mở miệng:
"Nếu vậy, chuẩn bị rời khỏi nơi này đi."
Tạ Linh gật đầu chim một cái:
"Chờ ta đem chìa khóa lén thu về đã. Thứ tốt như thế, không thể để bọn họ biết là do ta lấy được."
Đừng nhìn bề ngoài y luôn bỡn cợt cao ngạo, kỳ thực làm việc lại có chừng mực. Lúc cần điệu thấp, cũng là vô cùng cẩn trọng.
Nói rồi, y cúi đầu, nhìn t.h. i t.h. ể Úc Khôi một chút, sau đó há miệng phun ra một đoàn chân hỏa.
Chân hỏa vừa chạm vào xác Úc Khôi, lập tức bao phủ toàn thân, thiêu đốt đến không còn mảnh xương. Chung quanh cỏ cây không bị tổn hại chút nào, phạm vi và hỏa lực đều khống chế cực kỳ chính xác, thiêu rụi thi thể, cũng đồng thời thiêu sạch mọi vết máu, trong không khí mùi tanh m.á. u cũng bị ngọn lửa thiêu đến không còn.
Thẩm Từ Thu nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, sát ý cuộn trào trong lòng hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn lắng xuống, một lần nữa chìm vào sâu trong cơ thể, như thể chân đạp mây trắng đã hạ xuống đất bằng, rõ ràng nhận thức lại bản thân, mình đang ở đâu, đang làm gì.
Đây mới chỉ là bắt đầu. Vẫn chưa phải lúc buông lỏng.
Mà đúng ngay lúc Úc Khôi thân vong, bên ngoài Bách Bảo Bí Các, trong đại điện chính, Huyền Dương Tôn lập tức nhận được truyền tin từ Ngọc Tiên Tông.
Người bên Ngọc Tiên Tông mang theo hoảng loạn truyền âm thông báo:
"Mới vừa rồi… hồn hỏa của Úc Khôi, đã tắt."
Đệ tử nội môn của các đại tông môn đều sẽ lưu lại hồn hỏa trong tông môn. Hồn hỏa còn thì người còn, hồn hỏa tắt, người ắt đã vong.
Ánh mắt Huyền Dương Tôn khẽ động, trong lòng lập tức trầm xuống.
Có Thẩm Từ Thu ở đó, vậy mà Úc Khôi vẫn xảy ra chuyện.
Huống chi lần này tiến vào, đều là đệ tử trẻ tuổi, không có ai thuộc hàng đại năng. Mà khi ra ngoài đều có các trưởng bối canh giữ bên ngoài, nếu không phải gặp được cơ duyên nghịch thiên, thì nhóm tiểu đệ tử sẽ không dễ dàng vì tranh đoạt mà hạ sát thủ.
Vậy thì chỉ còn một khả năng.
Úc Khôi bị người vì tư oán mà ngấm ngầm g.i.ế. c chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!