Hắn càng nắm chặt nắm tay, trong mắt từng tơ m.á. u lan dần, giăng kín đáy đồng tử.
Không một ai quay đầu lại nhìn hắn.
Ở nơi này thật sự còn ai có thể giúp hắn sao?
Thẩm Từ Thu thật sự còn quan tâm đến hắn nữa không?
Bất an và hoài nghi lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng Úc Khôi, hơn nữa càng lúc càng dữ dội, thế nào cũng không thể ép xuống nổi.
Nhưng nói cho cùng, đã có lý do để nghi ngờ, cớ gì còn phải cố gắng đè nén? Tĩnh tâm ư? Ở chốn này, liệu có thứ gì thật sự khiến hắn yên lòng được không? Nếu tu vi không bị phế, hắn đâu đến nỗi yếu ớt như hiện tại, phải sống dựa vào người khác?
Nhưng hiện giờ ngoài việc trông chờ vào Thẩm Từ Thu, hắn dường như chẳng còn con đường nào khác.
Úc Khôi siết chặt nắm tay đến mức khớp xương gần như muốn nát vụn, cuối cùng cũng gắng gượng ép xuống cảm xúc hỗn loạn, vội vàng cất bước đuổi theo đám người Thẩm Từ Thu.
Đào nguyên trong Xuân Cư Đồ quả thực có phong vị "đào nguyên" như truyền thuyết: phong cảnh tĩnh lặng, khí tức thanh thuần, phảng phất không nhiễm khói lửa phàm trần. Bên trong có vài chục gian nhà tranh nho nhỏ, một mảng rừng đào rợp bóng, một con suối uốn quanh, và một ngọn núi nhỏ thấp bé phía sau.
Phòng ốc tự nhiên là không người cư trú, Thẩm Từ Thu cùng mọi người tiến vào thôn, mỗi người tản ra, lần lượt lục soát từng gian phòng.
Nam Cung Tư Uyển
Bên trong đã có một vài tu sĩ khác, nhưng tạm thời xem ra vẫn chưa ai thu được gì. Một số người tìm xong cũng đã rời đi.
Úc Khôi không có tu vi, vẫn luôn dính sát Thẩm Từ Thu nửa bước không rời. Ngay cả khi tìm kiếm trong phòng, hắn cũng theo cùng một gian với sư huynh. Ôn Lan và nhị đệ tử Đỉnh Kiếm Tông thì ở gian phòng kế bên.
Có điều Úc Khôi không ngờ, Mộ Tử Thần lại để hai sư huynh Nhược Thủy Tông tản ra tìm kiếm nơi khác, còn bản thân thì bám sát lấy Thẩm Từ Thu.
Dù gì hắn cũng là Kim Đan, sao lại cứ bám theo đại sư huynh làm gì!?
Bên tai toàn là giọng Mộ Tử Thần ngọt ngào lẽo đẽo:
"Sư huynh, nếu vận khí của ta không tệ, nói không chừng có thể giúp được sư huynh đấy?"
"Sư huynh, sư huynh, ngươi xem cái này có phải là… A, không phải, xin lỗi sư huynh!"
"Cảm ơn sư huynh đã nhẫn nại với ta như vậy," Mộ Tử Thần cười ngọt ngào, "Có thể làm sư đệ của sư huynh, thật sự là phúc ba đời."
Sư huynh… sư huynh…
Rõ ràng Thẩm Từ Thu mới là sư huynh của hắn! Từ trước đến nay, Thẩm Từ Thu cũng chỉ tốt với mình hắn thôi!
Ngươi là cái thứ gì mà cũng xứng gọi hai tiếng "sư huynh".
Gian nhà đầu tiên không tìm được thứ gì, đúng lúc Mộ Tử Thần đang bám sát Thẩm Từ Thu bước ra ngoài, Úc Khôi rốt cuộc nhịn không nổi nữa. Mắt đỏ lên, hắn xông tới, trong ánh mắt kinh ngạc của Mộ Tử Thần, túm lấy cổ áo hắn mà gào lên:
"Ngươi tính là thứ gì! Cút cho ta!!"
Mộ Tử Thần cảm nhận được lực đạo trên tay Úc Khôi, trong mắt xoay chuyển một chút, lại chẳng hề phản kháng. Thế là một Kim Đan như hắn, liền bị kẻ đã mất tu vi lôi xềnh xệch ngã nhào ra ngoài.
Tiếng gào của Úc Khôi quá lớn, lập tức dẫn tới sự chú ý của những tu sĩ xung quanh. Kể cả người đang đi qua cũng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn.
Không chỉ nhóm Ôn Lan, mà cả các đệ tử đến sớm cũng đều nhìn thấy cảnh Úc Khôi ra tay với tiểu sư đệ.
Mộ Tử Thần chưa kịp ngã xuống đất thì đã được Thẩm Từ Thu dùng linh lực nâng dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.
Hắn lảo đảo đứng vững, mắt đỏ hoe chạy về phía Thẩm Từ Thu:
"Sư… sư huynh…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!