Sau khi tất cả mọi người đã vào trong Bách Bảo Bí Các, đệ tử của bốn đại tông môn lập tức tiến thẳng đến tầng thứ nhất Đào Nguyên Tiên Cư Đồ.
Năm xưa, Hành Sơn Tiên Tôn nhờ cơ duyên đặc biệt mà có được quyền kiểm soát và chìa khóa của Bí Các này. Tuy nhiên, ngay cả ông cũng không nắm rõ hoàn toàn những gì tồn tại bên trong. Chỉ biết rằng nơi này cất giữ hơn năm vạn món bảo vật, từ linh khí, công pháp, linh đan, diệu dược, đủ mọi thứ cần thiết cho tu hành.
Bí Các có tổng cộng chín tầng, phân loại chứa đủ các dạng vật phẩm. Dù chỉ là một thanh kiếm cũ kỹ, xám xịt, trông rỉ sét, cũng có thể ẩn chứa đại cơ duyên, vì thế không thể xem nhẹ bất cứ món gì.
Khi một món bảo vật thật sự ẩn chứa cơ duyên, nó sẽ phát sáng linh quang, biểu thị đã được "kích hoạt".
Một khi cơ duyên đã bị lấy đi, trên vật phẩm sẽ hiện ra một dấu khóa, cho thấy món đó đã hết giá trị.
Đệ tử bốn đại tông môn đua nhau tiến về Xuân Cư Đồ ở tầng thứ nhất, bởi nơi đó đã từng được kích phát cơ duyên, linh lực dồi dào nhất. Nhiều tán tu và môn phái nhỏ cũng kéo đến theo sau. Nhưng vẫn có một số người nhân lúc đại tông môn dồn về một hướng, vội vàng rẽ nhánh, tranh thủ thử vận may ở những nơi khác lấy được một món cũng đã là lời rồi.
Thế nhưng, trên đường đến Xuân Cư Đồ, một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra, khiến tất cả phải kinh ngạc.
Nơi họ đi qua, những vật phẩm tưởng đã trầm lặng bao năm bỗng dưng đồng loạt sáng rực linh quang! Những bảo vật xám xịt như bị đánh thức, từng tia sáng lấp lánh lóe lên, rồi liên tiếp hơn chục quang đoàn "vèo" một tiếng bay vút lên, như thể tranh nhau mà lao về phía đám người.
Các đệ tử mừng rỡ, tưởng đâu là cơ duyên chọn trúng mình, liền vội vàng dừng chân, chuẩn bị đón nhận kỳ ngộ.
Thế nhưng.
Tất cả quang đoàn, không sót một cái, đều dừng lại ngay trước mặt Tạ Linh.
Không khí bỗng chốc như đông cứng.
Đám người còn tưởng sẽ có sự chia đều, ít ra mỗi người một cơ duyên nhỏ. Nhưng kết quả lại là… tất cả đều chọn đúng một người!?
Còn ai chịu nổi cái "khí vận nghịch thiên" này?
Một đám quang đoàn chen chúc trước mặt Tạ Linh, như đang ríu rít tranh nhau nói: "Chọn ta đi, ta rất được việc!"
Vậy mà Tạ Linh chẳng chút xúc động, thản nhiên mở quạt xếp, giống như đang lựa hàng ngoài chợ, vừa phẩy vừa chê:
"Công pháp hỏa hệ địa giai? Không cần, tiếp theo đi…
500 năm linh thảo? Không đủ quý hiếm.
Hả? Ngươi nói có thể mang đi bán lấy tiền, chỉ cần ta để ngươi ở cạnh ta một thời gian thôi?"
Y hất cằm, mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo:
"Ta giống kẻ thiếu tiền lắm sao?"
Quạt xếp nhẹ nhàng phẩy qua, một loạt bảo vật "được vinh hạnh" dâng tặng bị y xua đi như lũ vịt.
Toàn bộ các đệ tử khác: "……"
Từ trước đến nay, chỉ có bọn họ bị cơ duyên thờ ơ, chứ chưa từng thấy có ai xem thường cơ duyên đến mức chọn tới chọn lui như đi chợ!
Khoảnh khắc ấy, vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tị, giận dữ như lưỡi d.a. o bay thẳng về phía Tạ Linh.
Không ai nói ra, nhưng tất cả đều đang nghĩ cùng một điều: "Tên kia xứng đáng bị đánh."
Ngay cả Thẩm Từ Thu cũng phải cạn lời:
"……"
Nếu không phải hắn còn đang đứng cạnh Tạ Linh, có lẽ Tạ Linh đã sớm bị đám người tức giận xúm vào đánh hội đồng.
Nhìn những quang đoàn như sợ chậm một khắc là sẽ không kịp cống hiến bản thân, Thẩm Từ Thu rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!