Nhị đệ tử của Huyền Dương Tôn Úc Khôi cưỡi kiếm bay như gió đến trước nơi ở của Thẩm Từ Thu. Nơi ấy gọi là Tàng Nguyệt Biệt Viện, nằm trên một ngọn phong thanh lãnh của Ngọc Tiên Tông, là chốn cực kỳ thanh nhã, thích hợp để ngắm trăng và tĩnh tu.
Vừa đáp xuống sân, Úc Khôi đã cất tiếng gọi to:
"Sư huynh!"
Hắn rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Thẩm Từ Thu đang ở trong phòng, nhưng người trong phòng thủy chung không đáp.
"Đang tu luyện?" Không giống lắm.
Úc Khôi nóng ruột, gõ cửa mấy lần:
"Sư huynh, ta có lời muốn nói với huynh!"
Một lúc sau, giọng nói lạnh lẽo mà trong trẻo như suối ngầm của Thẩm Từ Thu mới từ sau cánh cửa vang lên:
"Nói."
Qua một tấm ván cửa, Úc Khôi không nhận ra trong giọng điệu kia có điều gì bất thường, chỉ nghi hoặc hỏi:
"Huynh không cho ta vào?"
Thẩm Từ Thu: "Không tiện."
Không tiện? Cái gì gọi là không tiện?
Úc Khôi cùng Thẩm Từ Thu vốn thân thiết, bởi vậy hắn hoàn toàn không hay biết, lúc này đây Thẩm Từ Thu đã phải dùng đến bao nhiêu khí lực, mới nhịn được không lập tức rút kiếm g.i.ế. c hắn.
Tu vi Úc Khôi mới đến Kim Đan sơ kỳ, với Thẩm Từ Thu, diệt hắn dễ như trở bàn tay.
Nhưng nơi đây là trong tông môn, nếu động thủ g.i.ế. c c.h.ế. t Úc Khôi, hắn cũng khó mà tránh được thanh kiếm của Huyền Dương Tôn. Thẩm Từ Thu không định để những người đó c.h.ế. t một cách dễ dàng như vậy, hắn muốn từng kẻ một, đều phải tự mình nếm trải địa ngục.
Nhịn một thời gian, hắn nhịn được.
Úc Khôi bên ngoài cọ xát một hồi, cuối cùng không dám quá phận, đành đứng ngoài cửa nói vọng vào:
"Ta nghe nói huynh là tự mình chọn Tạ Linh? Hắn là một phế nhân, sao có thể xứng với huynh?"
Dừng một chút, Úc Khôi tiếp tục rối rắm nói:
"Nếu không phải tông môn ép buộc, còn có thể xoay chuyển! Giờ huynh đi nói đổi ý, chọn lại một người xứng đôi cũng chưa muộn!"
Úc Khôi đã sớm biết tông môn bàn chuyện hôn sự của đại sư huynh, lúc đầu nghe thấy, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền dẹp sang một bên, dù sao chuyện hôn sự của đại sư huynh là việc công, cũng là hợp lẽ.
Nhưng dù là liên hôn, cũng phải chọn người có thân phận và tư chất tương xứng. Giờ Thẩm Từ Thu tự chọn một phế vật làm vị hôn phu, Úc Khôi thật sự không thể hiểu nổi.
Sau này truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ nghĩ thế nào về Ngọc Tiên Tông? Huống chi dù Thẩm Từ Thu không cảm thấy mất mặt, nhưng hắn người sư đệ này nghĩ đến đã thấy nhục!
Trong phòng, giọng Thẩm Từ Thu lạnh băng như sương tuyết:
"Thiếp canh đã nhận, không có đạo lý đổi ý."
Úc Khôi: "Nhưng mà—Ách!"
Một luồng khí lạnh sắc bén bỗng từ sau cửa gỗ đánh thẳng tới, Úc Khôi không đề phòng, bị đẩy lùi ba bước. Ngón tay tê rần vì rét, hắn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cửa phòng.
Thẩm Từ Thu trong phòng chậm rãi nói:
"Ngươi có thể lui rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!