Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đều không xuất hiện.
Không phải cố ý tránh mặt, mà là cả hai đều đóng cửa bế quan, ngày đêm khổ luyện Phân Hồn Hóa Thân Thuật.
Thẩm Từ Thu đã xin phép nghỉ với tông môn, còn Tạ Linh thì cũng không thấy bóng dáng trong nội môn. Điều này khiến đám đệ tử không khỏi đoán già đoán non, mặt mũi ai nấy cũng đỏ lên vừa xấu hổ vừa kích động.
Nhưng nói gì thì nói, lần này cả hai đúng thật tu luyện rất suôn sẻ bởi vì trong đầu không còn những cảm xúc rối ren như trước nữa. Dù thỉnh thoảng nhớ tới đối phương, nhưng suy nghĩ lúc này chỉ có một: "Hắn sắp tới nhất giai rồi, ta làm sao có thể tụt lại được!"
Quả không hổ là thiên tài chính hiệu, khi đã tĩnh tâm, cách ngày xuất phát đi Vấn Thiên Tông chỉ còn một chút, cả hai thật sự đã luyện thành!
Dù là sát giờ chót mới đột phá, nhưng kết quả vẫn là thành công.
Thẩm Từ Thu mở mắt trong phòng luyện công, nhìn ánh sáng mờ mờ của nắng sớm ngoài cửa sổ, biết thời gian khởi hành chỉ còn một canh giờ nữa. Hắn rốt cuộc cũng đạt tới Phân Hồn Hóa Thân Nhất Giai.
Trong thoáng chốc hắn vẫn còn mơ hồ, rồi mới dần dần thở ra một hơi thật dài.
Đắm chìm trong tu luyện nên không cảm thấy gì, đến khi tỉnh lại mới phát hiện: tốc độ này chính hắn cũng thấy kinh ngạc.
Hắn thực sự luyện thành rồi.
Vừa lấy lại tinh thần, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tạ Linh.
Không còn cảm giác rối bời như trước, chỉ là một ý nghĩ rất đơn giản: "Tạ Linh chắc vẫn chưa lên đệ nhị giai đâu nhỉ?"
Mà chính hắn cũng không nhận ra ngoài tu luyện ra, những ngày này tâm trí hắn đều treo trên người Tạ Linh. Dù chỉ là một chút, nhưng cũng là người duy nhất chiếm lấy một góc trong lòng hắn.
Hắn giơ tay, vận hành pháp quyết, củng cố cảnh giới mới đạt được.
Giữa lòng bàn tay xuất hiện một vầng sáng xanh nhạt, dưới sự điều khiển của thần thức, ánh sáng hóa thành một con bướm băng lam, sau đó biến thành hình hạc, rồi cuối cùng là một bông tuyết, lơ lửng giữa không trung.
Đây chính là dấu hiệu của Phân Hồn Hóa Thân Nhất Giai khiến thần thức vô hình hóa thành hình dạng hữu hình.
Đa số tu sĩ dù có thể để thần thức rời khỏi cơ thể, nhưng vẫn không có hình dáng cụ thể. Mà cảnh giới nhất giai, chính là bước đầu tiên để thần thức có thể biến hóa thành một "phân thân" thật sự sau này.
Hơn nữa, Thẩm Từ Thu lại có thể trực tiếp ngưng tụ thần thức thành nhiều hình thái khác nhau, chứ không chỉ là một khối ánh sáng đơn giản, đủ thấy ngộ tính và thiên phú của hắn phi phàm đến nhường nào.
Ngay khi hắn đang quan sát bông tuyết thần thức kia, truyền âm ngọc bài vang lên thông báo đệ tử tập hợp chuẩn bị xuất phát.
Thẩm Từ Thu thu thần thức, bước ra khỏi phòng.
Lúc hắn đi ra đến sân, Tạ Linh cũng vừa hay từ biệt viện bên cạnh đi tới.
Trúc Cơ kỳ dù sao vẫn cần ngủ một chút, Tạ Linh thì lại cày đêm suốt mấy hôm, toàn dựa vào đan dược để chống đỡ. Mặt mũi trông vẫn bình thường, nhưng thực ra mệt muốn xỉu.
Chỉ là vừa nhìn thấy Thẩm Từ Thu, y lập tức nuốt ngáp trở vào, thẳng lưng, bung quạt, lại biến thành một vị điện hạ phong lưu tiêu sái như thường.
Tạ Linh mỉm cười:
"Sớm a, Thẩm sư huynh."
Thẩm Từ Thu gật đầu nhè nhẹ.
Tạ Linh vốn ra cửa đã chỉnh tóc tai cẩn thận, đảm bảo vẻ ngoài hoàn mỹ:
"Lãnh Phong Viện thanh tĩnh thật, ở đây nghỉ ngơi còn dễ chịu hơn cả lúc ta nằm trong Yêu Hoàng Cung."
Thẩm Từ Thu liếc nhìn y một cái, giọng bình thản như nước giếng:
"Tạ sư đệ, câu này nghe có hơi giả quá. Ngủ không ngon à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!