Chương 26: (Vô Đề)

Tin đồn Thẩm sư huynh và Tạ Linh cùng nhau tắm uyên ương tại Nguyệt Hoa Tuyền, lại còn thân mật nhanh chóng lan truyền khắp hàng ngũ đệ tử. Sáng sớm hôm sau, hầu hết nội môn đệ tử nên biết đều đã biết.

Chuyện chẳng cần ai cố ý truyền ra, bởi vì chỉ riêng tin "Thẩm sư huynh ở vị trí dưới" thôi đã đủ khiến người nghe khiếp vía ba ngày ba đêm.

Đệ tử trấn thủ sơn môn vỗ n.g.ự. c thề thốt: không chỉ bị người ta bế xuống núi, mà trông còn như mệt đến ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn nằm trong lòng người kia để ôm.

Mọi người thử tưởng tượng bộ dạng ngoan ngoãn của Thẩm Từ Thu rồi đồng loạt dựng tóc gáy. Không thể nào! Không tưởng tượng nổi!

Hôm qua hắn còn cầm thanh kiếm nhìn bình thường vô hại ấy quét sạch đám người bọn họ trên giáo trường như thu dọn rác, kiếm quang rọi qua khiến tim gan lạnh buốt.

Một tên đệ tử từng bị đánh roi trong hình đường bởi chính tay Thẩm Từ Thu, vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng vô cảm kia liền rùng mình, thì thầm như niệm chú: "Giả… chắc chắn là giả…"

Người trấn thủ sơn môn đang ngồi rảnh rang ở dưới liền đập bàn:

"Ta thề, ta thấy tận mắt! Nếu ta nói sai, ta lấy thẻ đeo eo ra ăn ngay tại chỗ!"

Đám đệ tử còn lại cười hùa.

Dù gì cũng không phải thề với Thiên Đạo, cái trò tuyên bố ăn thẻ đeo eo này quanh năm suốt tháng nghe quen cả tai, nhưng đến nay vẫn chưa thấy ai thật sự ăn, chưa nói đến nhai nổi.

Nhưng rất nhanh sau đó, có chuyện khiến lời đồn càng thêm thuyết phục.

Thẩm Từ Thu cáo vắng không tham gia khóa học hai ngày liền, nói là muốn tự mình tu hành.

Hai ngày!

Đám đệ tử đang hóng chuyện nghẹn cứng miệng, đồng tử co rút.

Tạ Linh mạnh đến vậy sao?!

Một kẻ chỉ là luyện khí tầng hai, vậy mà có thể khiến một Kim Đan đại viên mãn… hai ngày không xuống nổi giường?

Không thể trông mặt mà bắt hình dong thật mà!

Kể từ đây, vị trí "ai ở trên, ai ở dưới" giữa Thẩm Từ Thu và Tạ Linh trong lòng đám đệ tử đã hoàn toàn định hình. 

Tạ Linh cũng không ngờ, lần trước ở ngoài Lãnh Phong Viện bị Thẩm Từ Thu chiếm thế thượng phong một bước, vậy mà lần này lại âm thầm lấy lại danh tiếng, không một tiếng động mà gỡ lại được thế cờ.

Tin này đến tai Ôn Lan chẳng khác gì một mũi tên ghim thẳng vào lòng. Hắn ta lập tức cho lui người hầu, đóng cửa lại, sau đó "choang" một tiếng, một chiếc ly sứ bị ném vỡ tan.

Mảnh vỡ rơi đầy đất, vang vọng như tiếng ghen tuông đang rạn vỡ trong n.g.ự. c hắn.

Trước kia hắn ta vẫn còn tự an ủi mình rằng nếu thật sự có gì giữa Thẩm Từ Thu và Tạ Linh, thì chắc chắn Thẩm Từ Thu là người ở trên. Có như vậy, hắn ta còn có thể chấp nhận được một chút vì hắn ta muốn thuần phục Thẩm Từ Thu, muốn hắn cuối cùng phải cúi đầu trước hắn ta.

Tạ Linh tuy đến trước một bước, nhưng cuối cùng… vẫn kém xa hắn ta.

Nhưng giờ thì sao?

Thẩm Từ Thu vậy mà cam nguyện để một phế vật đè lên người?

Dựa vào cái gì!?

Ôn Lan nghĩ mãi không thông. Vài năm trước hắn ta thường xuyên đến Ngọc Tiên Tông, từng bước từng bước khiến Thẩm Từ Thu dần rơi vào vòng khống chế của mình, vậy mà vẫn chưa thể hoàn toàn giữ được hắn. Tạ Linh đến tột cùng đã giở trò gì?

Ôn Lan hít một hơi thật sâu.

Đơn độc chia rẽ thì nhẹ quá rồi. Người như Tạ Linh nhất định phải trừ khử.

Nếu không, một khi Thẩm Từ Thu thực sự động lòng, thật sự gắn bó với y, đến lúc đó muốn kéo hắn ra cũng không kịp nữa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!