Chương 25: (Vô Đề)

Yến Mị trời sinh quyến rũ, yêu diễm mê người, từng thề non hẹn biển, cưng chiều Tạ Linh tận trời. Chỉ cần y liếc mắt, Yến Mị liền như sẵn sàng tự nhào lên giường.

Thế nhưng…

Ngay khi Tạ Linh rơi xuống thành phế nhân, sắc mặt Yến Mị thay đổi nhanh như lật sách. "Không phải phu quân thì không gả" chỉ là chuyện cười. Gã lập tức từ hôn, hơn nữa còn dùng cách độc miệng nhất để giẫm nát danh dự của Tạ Linh.

Không chỉ vậy, các trưởng lão Mị yêu tộc còn âm thầm liên thủ với Ngũ hoàng tử, mưu toan ám sát y.

Đáng tiếc, cái ngày bị từ hôn nhục nhã kia, cuối cùng lại là Tạ Linh khiến toàn tộc Mị yêu không cách nào ngẩng đầu nổi. Còn mưu sát? Cũng bị y thoát sạch!

Hai năm để trả thù? Tạ Linh khẽ cong môi.

Không cần đến hai năm.

Không phải tự phụ, nhưng hiện tại, y vừa khôi phục tu vi lên Trúc Cơ, lại còn nắm trong tay nhiều bảo vật như thế, muốn thu phục Mị yêu tộc… chẳng qua chỉ là sớm hay muộn.

Toàn thân được linh lực rót đầy, Tạ Linh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, thần thanh khí sảng mở mắt rồi trừng to mắt nhìn người đang nằm gục bên bờ suối. Thẩm Từ Thu.

Tạ Linh: "!!"

Khoái cảm sau khi đột phá tu vi lập tức tiêu tan. Y lập tức lao đến bên Thẩm Từ Thu.

Vốn định hốt hoảng, nhưng khi vừa cúi đầu nhìn, y lại như bị bấm nút tạm dừng.

Thẩm Từ Thu nằm nghiêng bên bờ nước, thân thể trắng trẻo mềm mại bị ngâm đến đỏ hồng, tựa như món "Ngọc Sơn tuyết sữa" y yêu thích mềm mịn như tuyết, rưới thêm một lớp nước đường, chỉ cần đặt lên bàn, sẽ chậm rãi tan ra thành nước.

Tóc đen ướt sũng rũ xuống người, môi mỏng khẽ hé, hơi thở phập phồng. Hắn nhắm hờ mắt, trông như vừa trải qua một hồi vật vã mệt mỏi, sẵn sàng lịm đi bất cứ lúc nào.

Lông mi hơi run, từng giọt nước bé tí lăn xuống, không rõ là từ tóc hay trong mắt.

Tạ Linh lập tức hiểu người làm Thẩm Từ Thu thành ra thế này… chính là y.

Hàn Băng Châu của y quá mức "nhiệt tình", không để ý đến hậu quả, ép Liệt Hỏa Châu cũng đồng hành, mới gây ra tình trạng này.

Tạ Linh thoáng chột dạ, luống cuống cả tay chân.

Huống hồ giờ suối nước không còn sương mù, mà Thẩm Từ Thu thì gần như để lộ nửa người trên, cơ thể trắng mịn lộ rõ, eo mảnh lộ ra mặt nước, chân dài mờ mờ trong làn nước trong suốt khiến Tạ Linh dù có là kẻ từng liếc trộm cũng phải ngượng đỏ mặt.

Không nhìn cũng khó, mà nhìn cũng không xong!

Y hận không thể xuyên về lại thế giới gốc của mình cho rồi. Nhưng chuyện đã gây ra, y không thể giả bộ không biết.

Tạ Linh lắp bắp niệm một lượt Thanh Tâm Kinh, đầu lưỡi thiếu chút nữa líu lại: "…Cái này… ta có cần giúp không?"

Thẩm Từ Thu nhắm mắt, giọng khàn khàn mệt mỏi: "…Không cần, ngươi đi đi."

Âm cuối mang theo chút dư vị khiến tim Tạ Linh run lên, nhưng dáng vẻ "cự tuyệt người ngàn dặm" kia lại khiến đầu óc y chùng xuống.

Phải rồi, bỏ qua ngoài ý muốn này, giữa bọn họ lẽ ra vẫn là người xa lạ, nước sông không phạm nước giếng.

Giờ linh lực trong cơ thể Thẩm Từ Thu hẳn đã đầy, chỉ là không thể tự tiêu hóa, nên mới ra nông nỗi thế này.

Nhưng hiện tại hắn không thể uống đan dược, chỉ có thể chờ.

Tạ Linh cố nén nôn nóng, nói một câu: "Nếu đến hừng đông mà ngươi còn chưa khôi phục, lỡ có người khác lên núi thì làm sao?"

Ngón tay Thẩm Từ Thu khẽ co lại.

Hắn tuyệt đối không thể để người khác thấy dáng vẻ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!