Hai thân ảnh từ trong thủy kính phá không mà ra, trên người không dính lấy chút nước, nhưng khí tức lại như vừa bị mưa lớn tầm tã dội xuyên cả thân thể, từ trong ra ngoài đều là mỏi mệt vô biên.
Cả hai hô hấp nặng nề, ngón tay Thẩm Từ Thu vẫn còn run rẩy, lồng n.g.ự. c mỏng phập phồng khó thở, ánh lưu ly trong mắt như cố giữ từng mảnh băng vụn sắp tan.
Hắn không liếc nhìn người bên cạnh lấy một lần, chỉ lặng lẽ gom góp lại ký ức thân thể vừa mới thu hồi, một mảnh băng vụn cũng không bỏ sót.
Tất cả chân tướng dần trở lại trong đầu, mọi sự trở về quỹ đạo vốn có, những thứ không nên tồn tại đều bị gạt ra ngoài.
Thẩm Từ Thu trong thức hải, nâng đao đối diện suy nghĩ hỗn loạn.
Nhưng lần này đây, hắn lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhiên Hồn lão tổ nhìn gương mặt trắng bệch và thần sắc thê thảm của hai người, chờ họ điều tức một lát, mới nâng chén trà cười nói: "Chúc mừng nhị vị, đều đã thông qua khảo hạch."
Thế nhưng, người được thông qua lại không ai mở miệng, mặt mày chẳng thấy lấy một nét mừng vui.
Vẻ hoảng hốt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, kẻ này còn trầm mặc hơn kẻ kia.
Thẩm Từ Thu chỉ cảm thấy bên tai vẫn còn vọng lại tiếng mưa gào xé, tiếng hét khản đặc gần như điên dại, lời lão tổ như bị một tầng sương mù che khuất, lờ mờ chẳng thể nghe rõ.
Nhiên Hồn lão tổ đưa tay, hai ly trà nhẹ nhàng bay đến trước mặt Thẩm Từ Thu và Tạ Linh. Ánh mắt Thẩm Từ Thu khẽ động, như khúc gỗ vô tri, từ từ đưa tay tiếp lấy chén trà.
Nước trà trong chén ngưng tụ thành một giọt quang châu, dung nhập giữa mi tâm hắn, pháp quyết phân hồn hóa thân ngay sau đó hiện rõ trong thức hải, không sót một chữ.
"Truyền thừa đã xong, bổn tọa còn mấy lời muốn căn dặn."
Thần thức Nhiên Hồn lão tổ dần trở nên trong suốt: "Trước khi có đủ thực lực để tự bảo vệ mình ở cảnh giới Đại Thừa, chớ vội lộ ra việc đã nhận được truyền thừa phân hồn hóa thân."
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Trên thế gian này, chỗ nào cũng là nơi cá lớn nuốt cá bé. Năm đó lão tổ bị âm mưu ngấm ngầm và mưu tính trắng trợn đè ép, cuối cùng cũng chỉ dựa vào bản lĩnh mà nghịch thiên vượt qua.
Lão nhìn hai tiểu bối thất thần trước mặt, tâm tính thế này trong mắt lão cũng là hiếm thấy, chỉ là tuổi còn quá trẻ, tiền đồ dài rộng, tương lai liệu có sinh biến vẫn khó mà nói chắc.
"Trong truyền thừa có phương pháp luyện tâm, các ngươi phải học kỹ. Khi sử dụng phân hồn hóa thân, nhất định phải giữ cho linh đài thanh minh, cố thủ bản tâm, không được lơ là."
Nghe đến chữ "bản tâm", thần trí Thẩm Từ Thu khẽ động, liền hành đại lễ hướng về thần thức lão tổ để tỏ lòng cảm tạ.
Bên tai truyền đến tiếng vải áo khẽ lay, chỉ có thể là Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu khẽ siết chặt tay.
Thần thức lão tổ tiêu tán, cảnh vật trước mắt lại như lúc mới đến, gió nổi, hoa rơi, sắc tím ngập trời, cuốn theo tranh sơn thủy di động, đưa cả hai quay về biển hoa của Phồn Hoa Phong.
Đôi bạch hạc bên kia vẫn đang vỗ cánh nhẹ nhàng, bay lượn quanh nhau như khúc khích nô đùa. Hai người đứng lại chỗ cũ, đối mặt, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau.
Nhưng Thẩm Từ Thu lại rũ mắt, hàng mi dài rủ xuống che khuất ánh nhìn. Hắn xoay người rời đi, không liếc Tạ Linh lấy một lần.
Tạ Linh đầu óc vẫn còn rối loạn, theo bản năng bước theo, nhưng chỉ đi được hai bước liền sực tỉnh, miễn cưỡng dừng chân.
Y nhìn bóng lưng trắng bạc của người kia, đai ngọc tung bay, tiên phong đạo cốt.
Đó là Đại sư huynh Ngọc Tiên Tông, chứ không phải tiểu hoàng tử của y.
Kẻ định mệnh về sau sẽ cùng y đao kiếm tương hướng, đúng theo cốt truyện mà c.h.ế. t dưới tay y, vai ác của y.
Hoa rơi rụng rơi khẽ khàng quanh thân, Tạ Linh đứng lặng tại chỗ, trong lòng trống rỗng, mơ hồ mất mát.
Trong đầu y vẫn còn hiện lên nụ cười cúi đầu khi Thẩm Từ Thu tự vẫn, m.á. u tươi văng tung tóe, bất lực giãy giụa tê tâm liệt phế. Trái tim y giờ đây vẫn còn đau từng nhịp, từng nhịp, như bị từng vết răng cắn xé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!