Chương 22: (Vô Đề)

Nửa năm sau khi đăng cơ, Thẩm Từ Thu trải qua những tháng ngày yên bình hiếm có nhất trong cuộc đời.

Áp lực nặng nề từng đè nặng lên vai hắn nay đã không còn, thiên hạ không còn ai dám coi thường hắn, cũng chẳng ai còn nhớ tới vị thất hoàng tử năm xưa yếu ớt nhu nhược. Giờ đây, chỉ còn đế vương anh minh, triều đình yên ổn, thiên hạ thái bình, bách tính an cư, không có chuyện lớn gì khiến lòng người bất an.

Ngoài chính vụ, Tạ Linh thường xuyên vào cung thăm hắn, trò chuyện vài câu, hoặc mang theo vài thứ đồ chơi lặt vặt, đôi khi dứt khoát ở lại thiên điện nghỉ ngơi. Dù sao hậu cung của Thẩm Từ Thu cũng không có ai, cung điện muốn ở đâu thì ở, chẳng ai quản.

Cuộc sống yên ả này… tựa như một giấc mộng.

Mãi đến một ngày, cả Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đột nhiên đồng loạt ngã bệnh, khiến cả triều đình kinh hãi!

Thẩm Từ Thu trúng độc, các ngự y đều bó tay không tìm ra cách giải. Còn Tạ Linh thì mắc một chứng bệnh lạ, sốt cao không ngừng, phát tác liên miên đến mức vẫn chưa trở thành kẻ ngốc đã là kỳ tích rồi.

Đến ngày thứ năm, một cỗ xe ngựa im lặng không một tiếng động lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, dừng lại trước cửa phủ Hầu gia.

Màn xe vén lên, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt lộ ra không phải Thẩm Từ Thu thì là ai?

Hôm nay hắn không mặc hoàng bào hay cẩm y rực rỡ gì cả, chỉ khoác một thân áo bạc nhạt, đai ngọc buộc lưng. Có lẽ vì đã nhiều ngày trúng độc, thân hình hắn gầy đi một vòng, dây lưng càng thêm buộc chặt, sắc mặt trắng bệch. Người ngoài nhìn vào, sao có thể nghĩ đây là một đế vương sát phạt quyết đoán? Cùng lắm chỉ cho rằng đây là một mỹ nhân yếu đuối nhà quyền quý.

Thẩm Từ Thu bước vào phủ Hầu gia, trong phủ đang bận rộn cho người hầu thuốc cho Tạ Linh.

Tạ Linh vì sốt cao mà hai gò má đỏ ửng, nhưng sắc môi lại nhợt nhạt, tựa vào đầu giường, tay không còn chút sức lực. Đến mức muốn tự mình cầm bát thuốc cũng đổ mất một nửa, nên phải để hạ nhân đút cho uống.

Khi Thẩm Từ Thu bước vào phòng, đúng lúc nghe thấy giọng yếu ớt của Tạ Linh:

"Không uống, mang đi đi."

Gã sai vặt lo lắng nói:

"Hầu gia, bị bệnh sao có thể không uống thuốc được chứ?"

Tạ Linh có khuôn mặt sắc nét, xương mày và sống mũi đều cao. Y hơi cúi đầu, nơi hốc mắt đổ xuống một mảng bóng tối, khẽ cười hai tiếng:

"Trừ việc khiến ta phải khổ vài chén thuốc, các ngươi thấy có ích lợi gì không?"

Gã sai vặt nhìn dáng vẻ suy yếu của y mà lòng cũng xót xa:

"Hầu gia…"

"Trẫm đến rồi."

Giọng nói trong trẻo như làn gió mát khiến Tạ Linh lập tức ngẩng đầu. Gã sai vặt quay đầu lại, giật nảy mình, vội vàng hành lễ:

"Bệ, bệ hạ!"

Thẩm Từ Thu nhẹ giọng bảo:

"Các ngươi lui hết đi."

Người hầu trong phủ và cung nhân đi theo Thẩm Từ Thu đều vội vàng lui xuống. Thẩm Từ Thu lặng lẽ đi tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh Tạ Linh, bưng lên chén thuốc.

Qua lớp men sứ, độ ấm của thuốc truyền đến tay, vừa phải. Hắn múc một thìa thuốc, đưa tới bên môi Tạ Linh.

Tạ Linh không mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn không chớp mắt.

Nam Cung Tư Uyển

Gầy quá rồi, y nghĩ. Cánh tay cầm thìa ấy vừa gầy vừa yếu, sức lực trên người Thẩm Từ Thu chắc cũng chẳng khá hơn mình là bao.

Qua một chén thuốc, bóng dáng mảnh khảnh của Thẩm Từ Thu trong bộ áo bạc và thân hình tiều tụy của Tạ Linh lặng lẽ đối diện nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!