Chương 21: (Vô Đề)

Tạ Linh vừa mới vui mừng được mấy giây vì biết Thẩm Từ Thu là người thật, còn chưa kịp hưởng thụ xong niềm vui đó thì lập tức bị sự thật nghiệt ngã đập thẳng vào mặt, khiến đầu óc hỗn loạn, người đứng chôn tại chỗ.

Thẩm Từ Thu thấy sắc mặt y đột nhiên trống rỗng, tưởng rằng y lại phát bệnh rối loạn tâm thần gì đó, vội vàng gọi:

"Tạ Linh!"

Tạ Linh như bị điện giật, cả người run lên, bàn tay giống như chạm phải vật bỏng rút về trong vô thức, miệng lắp bắp:

"A, à… nãy nói tới đâu rồi nhỉ?"

Thẩm Từ Thu nhíu mày: "Ngươi thấy không khỏe sao?"

"Không không, không có gì, à chúng ta đang nói chuyện thành thân để mê hoặc hoàng đế đúng không, ta…"

Một người đang bình thường, sao tự dưng sắc mặt trắng bệch như gặp ma, đến cả một tia huyết sắc cũng chẳng còn, nhìn thế nào cũng không giống không sao cả.

Thẩm Từ Thu im lặng nhìn y.

Tạ Linh cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng trước ánh mắt lặng lẽ của Thẩm Từ Thu, nụ cười đó càng lúc càng gượng gạo, cuối cùng chỉ biết che mặt thở dài, giọng khô khốc:

"Được rồi, ta nhớ ra một chuyện, tâm trạng hơi… rối."

Không phải hơi rối, là rối tung lên rồi mới đúng.

Thẩm Từ Thu không phải loại người thích ép hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng cảm giác uể oải, mất hết sinh khí của Tạ Linh khiến hắn không yên lòng. Hắn chần chừ một chút rồi mở lời:

"Ngươi muốn nói ra không?"

Tạ Linh không đáp ngay. Một lát sau, y mới chậm rãi lên tiếng:

"Nói đến chuyện tứ hôn, ta… ta từng có một người bạn, gia đình người đó ép cưới, bắt hắn thành thân với một người hoàn toàn xa lạ. Sống cùng nhau lâu ngày, có lẽ cũng… nảy sinh chút tình cảm, ít ra là coi nhau như người một nhà. Nhưng rồi một ngày, hắn phát hiện ra người vợ kia lại là kẻ thù của mình."

Tạ Linh từ từ buông tay xuống. Không rõ có phải vì che mắt quá lâu hay không, mà vành mắt y lại đỏ hoe, ánh lên một tia máu. Y thong thả hỏi:

"Ngươi nghĩ bọn họ sẽ thành ra thế nào?"

Thẩm Từ Thu đáp: "Hoà ly? Hoặc là… đã báo thù xong?"

Tạ Linh nhìn hắn, hỏi ngược:

"Sao không đoán là họ vẫn sống tiếp với nhau, hoặc ít nhất vẫn có thể làm bạn?"

Thẩm Từ Thu đáp: "Cái đó còn tùy là mối thù gì. Nếu nhà hắn mà điều tra kỹ, cuộc hôn nhân này vốn không nên bắt đầu."

"Không nên bắt đầu…"

Tạ Linh thì thào lặp lại, cúi đầu bật cười cay đắng:

"Đúng thế. Nếu biết trước thân phận đối phương, thì đúng là không nên bắt đầu."

Nói xong câu đó, dường như y cũng nhẹ lòng hơn, khẽ thở ra một hơi dài như trút được gì đó nặng nề. Y không nói thêm gì về kết cục của người bạn và người vợ kia, chỉ quay về dáng vẻ bình thường:

"Thôi, trở lại chính sự đi. Kiến nghị tứ hôn ngươi đã dâng lên rồi, tuy thánh chỉ chưa ban, nhưng giờ mà đi khuyên hoàng đế rút lại, chắc chắn sẽ khiến ông ta nghi ngờ. Tốt nhất là chọn luôn một ngày lành, chúng ta ra tay vào ngày thành thân đó, thời cơ cũng không tệ."

Thẩm Từ Thu quan sát thần sắc của y, không thấy sự chống cự nào với chuyện hôn sự, cũng không còn cảm xúc tiêu cực ban nãy, gật đầu: "Được."

Tạ Linh đứng dậy: "Vậy hôm nay nói tới đây thôi, ta về phủ."

Thẩm Từ Thu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lúc Tạ Linh xoay người rời đi, bất chợt cất tiếng gọi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!