Chương 20: (Vô Đề)

Hoàng đế muốn ban hôn cho Tạ Linh và hắn, mà người đề xuất chuyện này lại chính là Thẩm Từ Thu.

Thẩm Từ Thu có phần bối rối.

Thật sự là ta đề xuất sao? Cảm giác quái lạ này lại xuất hiện, rất giống với lần hai năm trước, khi hắn quyết định bán mình cho Thượng thư Lễ Bộ, nhưng cuối cùng lại ra tay g.i.ế. c người ngay trong phút chót.

Hàng mày thanh tú của Thẩm Từ Thu khẽ nhíu lại.

Giờ đây hắn đã không còn là vị hoàng tử nhu nhược để mặc người bắt nạt, mà là kẻ nắm giữ quyền lực, cách ngai vàng chỉ còn một bước. Để tránh gây nghi ngờ, việc thành hôn với nam nhân để không cần sinh con nối dõi có thể là một cách hợp lý để xoa dịu lòng hoàng đế.

Nhưng… hắn thật sự đã làm chuyện đó sao?

Không chỉ vì việc này chưa từng bàn bạc với Tạ Linh, mà còn bởi hắn chưa bao giờ có ý định can thiệp vào chuyện hôn sự của y.

Hơn nữa, nếu thực sự thành thân với Tạ Linh thì gọi là gì chứ? Là gì cũng không rõ. Một chữ "tình", hắn chưa từng hiểu.

Khi Thẩm Từ Thu đang suy nghĩ, có người hầu tới báo: Tạ hầu gia cầu kiến.

Thẩm Từ Thu thu hồi suy nghĩ, cho người mời vào.

Tạ Linh vội vã bước vào viện, vừa nhìn thấy Thẩm Từ Thu đang ngồi dưới gốc cây bên bàn đá, gió nhẹ thổi qua, áo bào hoa văn ánh lên sắc tối mờ mờ, lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dưới làn sáng nhàn nhạt như mang theo một tầng sương mỏng.

Chỉ một ánh nhìn, đã khiến khí thế của Tạ Linh lập tức tan biến, mọi cơn giận đều bị gió thổi bay mất.

Tạ Linh: "…."

Y nhanh chân bước tới, tránh khỏi bà v. ú già đứng canh cửa, "bốp" một tiếng bung cây quạt xếp ra, quạt lấy quạt để cho hạ nhiệt, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ rồi mới ngồi xuống. Tự rót cho mình một chén trà, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thẩm Từ Thu:

"Ngươi dâng sớ xin hoàng đế ban hôn cho ta?"

Thẩm Từ Thu hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Dù có cảm thấy kỳ lạ đến mức nào, thì trong ký ức của mình, quả thật chính hắn là người đã làm việc này.

Tạ Linh: "… Vì sao?"

Thẩm Từ Thu đáp: "Để khởi đầu ổn thỏa, khiến hoàng đế buông lỏng cảnh giác…"

"Ta không muốn nghe lý do đó." Tạ Linh cắt ngang, thở dài.

Thẩm Từ Thu im lặng.

Hai năm qua, ở chung cùng nhau, Tạ Linh tự cho là mình đã hiểu rõ Thẩm Từ Thu là kiểu người thế nào: quyết đoán, đối với người khác thì tàn nhẫn, nhưng đối với bản thân còn khắc nghiệt hơn, lại một lòng che chở người nhà. Ngoài mặt lạnh nhạt ít nói, nhưng thật ra lại mềm lòng.

Dù y biết bản thân chỉ là một phần của ảo cảnh, nhưng thời gian ở bên Thẩm Từ Thu vẫn khiến y vô cùng vui vẻ. Những chuyện lớn nhỏ, cả hai đều cùng nhau bàn bạc, vì sao đến chuyện hôn sự lại tự tiện quyết định, không hề hỏi qua ý y?

Nam Cung Tư Uyển

Hơn nữa Tạ Linh cũng không cảm thấy Thẩm Từ Thu từng có bất kỳ suy nghĩ gì về chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa hai người.

Nếu không phải thật lòng yêu thích, vậy việc không hỏi han lấy một lời đã đem chung thân đại sự của y ra làm công cụ đổi chác… Người như thế, Tạ Linh đương nhiên chẳng thể vui vẻ nổi.

Thẩm Từ Thu cũng hiểu Tạ Linh đang giận vì điều gì. Trầm mặc một lúc, hắn thở dài, buộc phải thừa nhận một chuyện rất quái lạ:

"Theo lý mà nói, ta vốn sẽ không can dự vào chuyện hôn sự của ngươi… Nhưng ta cũng không nhớ nổi vì sao hôm đó lại đưa ra đề nghị ấy."

Hắn mỏi mệt day day giữa mày:

"Đôi khi thần trí ta có chút hoảng hốt… Dù sao đi nữa, là ta sai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!