Chương 2: (Vô Đề)

"Cốc cốc cốc!"

"Thẩm sư huynh, ngươi có trong đó không?"

Tiếng gõ cửa truyền tới liên hồi, Thẩm Từ Thu tỉnh lại từ cơn mê, đôi mắt chậm rãi mở ra, nhìn lên xà nhà quen thuộc, ánh mắt trống rỗng, thân mình như bị khóa lại, không thể động đậy.

Rõ ràng hắn đã chết. Vì sao lại tỉnh lại trong gian phòng của chính mình?

Đôi mắt phượng xinh đẹp kia phủ một tầng sương mờ chưa tan, hắn ngơ ngác đưa tay đặt lên n.g.ự. c mình.

"Thình thịch, thình thịch…"

Trong lồng n.g.ự. c hắn, một trái tim nóng bỏng đang đập từng nhịp rõ ràng, đều đặn không chút rối loạn.

Không chỉ có thế hắn vẫn còn tiên cốt, linh lực quanh người cuồn cuộn không dứt, bao bọc lấy Kim Đan.

Kim Đan?

Thẩm Từ Thu đột ngột ngồi bật dậy.

Hắn từng là thiên chi kiêu tử, năm hai mươi tuổi đã vượt qua Kim Đan, bước vào Nguyên Anh cảnh. Kim Đan hậu kỳ đó là khi hắn mười tám tuổi.

Hắn nắm chặt tay, cảm nhận linh lực chảy trong kinh mạch, trong lòng chấn động không thôi.

"Thẩm sư huynh?"

Ngoài cửa, đệ tử truyền lời tuy không dám giục, nhưng rõ ràng đã sốt ruột, đang định đi tìm nơi khác thì cánh cửa kẹo kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra.

Một thân trường bào trắng như tuyết, ngọc thân trường lập Thẩm Từ Thu xuất hiện sau cánh cửa, sắc mặt như thường.

Đệ tử kia nhẹ nhàng thở phào, lập tức thi lễ:

"Sư huynh, tông chủ cùng chư vị trưởng lão đang chờ tại Quỳnh Ngọc Đại Điện, muốn thương nghị việc đối liễn cùng Ôn công tử."

Liên hôn… Liên hôn…

Hắn thật sự trở về năm mười tám tuổi.

Cũng chính là ngày này, tông môn định ra hôn ước giữa hắn và Ôn Lan. Thẩm Từ Thu khi ấy chưa hiểu thế nào là tình ái, nhưng đối với mối hôn sự này, hắn coi là trách nhiệm đã hứa thì tuyệt không phụ. Hắn từng nghĩ, chỉ cần thành thân, cùng nhau đi hết đời này, rồi sẽ học được thế nào là yêu.

Hắn đã tận tâm tận lực mà đối đãi Ôn Lan.

Vậy mà Ôn Lan hồi đáp hắn thế nào?

Mang trên người hôn ước, lại vụng trộm cấu kết với tiểu sư đệ hắn, làm chuyện bại hoại, khiến hắn trở thành trò cười cho thiên hạ.

Ôn. Lan.

Hận ý vẫn chưa tan trong thức hải, lúc này vì tinh thần chưa ổn định mà bùng phát ra. Một cỗ sát khí lạnh đến thấu xương từ người Thẩm Từ Thu phóng thẳng ra ngoài, linh kiếm bên hông rung mạnh, băng linh căn ẩn giấu lập tức bộc phát, hàn khí như gió tuyết giữa trời đông tràn ngập toàn sân!

Đệ tử truyền lời chỉ cảm thấy một cơn lạnh thấu tim xộc đến, toàn thân cứng ngắc, tu vi thấp yếu hoàn toàn không chịu nổi, chân mềm nhũn quỳ rạp dưới đất, run giọng hô:

"Thẩm… Thẩm sư huynh!"

Giọng nói ấy như kéo hồn phách Thẩm Từ Thu về lại. Hàng mi đen dày khẽ run, thân hình khựng lại, hắn cúi mắt nhìn đệ tử đang sợ hãi ngã dưới đất cùng đình viện phủ đầy sương lạnh. Hận ý nơi đáy mắt dần dần thu lại, trầm tĩnh trở về.

Hắn phảng phất đã nhớ ra ngày này là ngày gì.

Sương lạnh tan đi, hắn cúi người đỡ đệ tử dậy, nhẹ giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!