Chương 19: (Vô Đề)

Nếu đã quyết định rời đi, Thẩm Từ Thu liền giơ tay, định tháo chiếc lục lạc đang khóa ở mắt cá chân. Thứ này chỉ cần khẽ động liền leng keng rung lên, chẳng khác nào báo vị trí cho người khác biết, một loại đồ vật chí mạng để rước lấy phiền toái.

Trên tay hắn vẫn còn dính máu, nhưng không rõ dây khóa và vòng kim linh này làm từ chất liệu gì, dù cố xoay vặn thế nào, hắn vẫn chẳng tháo ra nổi.

Lông mày Thẩm Từ Thu khẽ nhíu bọn họ không thể lãng phí thời gian ở nơi này quá lâu.

Tạ Linh dò dẫm bước tới:

"Điện hạ, mấy thứ dạng này… thường là đồ chơi đặc thù, cơ cấu khóa cũng không giống bình thường. Để ta thử xem?"

Thẩm Từ Thu buông tay, mặt không biểu cảm liếc nhìn Tạ Linh.

Không hổ là kinh thành đệ nhất ăn chơi trác táng, kiến thức về mấy thứ "đồ chơi" này thật phong phú, lúc nãy còn định nói là món đồ chơi thì phải?

Hắn duỗi chân ra phía trước:

"Ngươi tới."

Tạ Linh tìm một chỗ trên mặt đất không bị m.á. u thấm bẩn, quỳ một gối xuống, khẽ nói "thất lễ", rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng mắt cá chân của Thẩm Từ Thu lên, bắt đầu cẩn thận quan sát.

Thẩm Từ Thu theo bản năng khẽ run, cắn môi nhịn xuống.

Tạ Linh nắm lấy cổ chân hắn, hô hấp khẽ ngừng, không dám dùng chút sức lực nào.

Vị thất hoàng tử không được sủng ái kia, ngoài gương mặt khuynh thành ra, ngay cả thân thể cũng đẹp đến lạ thường. Chân hắn trắng nõn trơn mịn, không mang giày cũng chẳng đi tất, đầu ngón chân nhỏ dài nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay Tạ Linh, xúc cảm ấm áp mềm mại, khiến người ta không nỡ buông.

Một đôi chân xinh đẹp đến mức khiến người kinh hồn động phách, yếu ớt như thể chỉ cần bóp nhẹ là có thể giữ lại bên mình mãi mãi.

Bề ngoài là Tạ Linh đang giữ lấy Thẩm Từ Thu, nhưng thực chất Thẩm Từ Thu đang ngồi đoan chính trên giường, thần sắc thanh lãnh, mắt hơi cụp xuống, giống như hoa trên đỉnh núi, còn Tạ Linh chỉ là kẻ quỳ gối dưới chân y hành lễ.

Là Thẩm Từ Thu ban cho y cơ hội.

Tạ Linh đưa tay dò cơ quan, nhẹ nhàng xoay hai ba chỗ, liền tháo được dây khóa. Lục lạc vàng rơi xuống, lăn lông lốc vào trong vũng máu.

Tạ Linh vội vàng buông tay đứng dậy, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác da thịt ấm áp mịn màng. Y chẳng dám nhìn nhiều, nhanh chóng cởi áo ngoài, khoác lên người Thẩm Từ Thu.

Y phục kia còn mang theo hơi ấm cơ thể y, khiến Thẩm Từ Thu khẽ siết lại, ánh mắt trong trẻo nâng lên nhìn.

Tạ Linh quét mắt nhìn t.h. i t.h. ể Thượng thư. Trước khi chết, lão giãy giụa đá nghiêng cả bàn rượu trái cây, giày cũng ướt sạch, không thể đưa cho Thẩm Từ Thu thay.

"Điện hạ, chúng ta đi thôi." Tạ Linh đeo lại quạt xếp vào bên hông, mỉm cười, "Ngài muốn ta cõng, hay ôm đi?"

Thẩm Từ Thu siết chặt y phục.

Hắn phía dưới không mặc gì, nếu để Tạ Linh cõng, dính sát vào người, thật không ổn chút nào. Tay hắn nếu không cẩn thận mà trượt xuống rất có thể sẽ chạm đến nơi không nên chạm.

Thẩm Từ Thu quyết đoán nói:

"Ôm."

Tạ Linh nghe vậy liền khom lưng, vòng tay qua dưới đầu gối Thẩm Từ Thu, cẩn thận ôm người vào lòng.

Thân thể bất ngờ bị nhấc bổng, Thẩm Từ Thu hoảng hốt, nhưng hắn chỉ mím môi không đổi sắc, tay khẽ siết lấy vạt áo trước n.g.ự. c Tạ Linh.

Thật nhẹ.

Tạ Linh thầm nghĩ.

Kỳ lạ là trên người mỹ nhân dính m.á. u như vậy, vậy mà vẫn tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ tựa như mai trắng trong tuyết, thanh lãnh thoang thoảng, mà khiến người ta muốn say.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!