Chương 18: (Vô Đề)

Nhiên Hồn lão tổ bưng chén trà trong tay, phía trước người là phong cảnh sơn thủy mờ ảo, trước sau lưu động, trên đầu dưới chân là ánh sáng năm màu mười sắc, tựa như nghìn tia thiên địa xuyên qua, lại giống làn sương khói mù mịt.

Lão tổ đầy vẻ hứng thú hỏi:

"Quan hệ giữa hai ngươi là gì?"

Thẩm Từ Thu và Tạ Linh liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt cẩn trọng lên tiếng:

"Vị hôn phu."

"Ừm." Nhiên Hồn lão tổ gật gật đầu, giọng mang theo ý tứ đã hiểu, "Tuổi trẻ thật là tốt a. Mặc kệ là mấy người tiến vào, chỉ cần hữu duyên mà đến, thông qua được khảo hạch của ta thì đều có thể nhận truyền thừa."

Tạ Linh tức thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhiên Hồn lão tổ cũng không dây dưa làm cao:

"Truyền thừa ta lưu lại, chính là phân hồn hóa thân chi pháp."

Thẩm Từ Thu hơi nín thở một nhịp: Quả nhiên là nó!

Năm xưa, Nhiên Hồn lão tổ chính nhờ sáng chế ra phân hồn hóa thân mà một trận nổi danh, rất nhiều kẻ hoặc dụ dỗ hoặc cưỡng ép, thậm chí vây công ép giao ra công pháp, nhưng lão tổ khi đó còn sống đã không chịu nhượng bộ, đến lúc ngã xuống cũng chẳng để lại chút chỉ dẫn nào. Mọi người tuy đoán ông có để lại truyền thừa, nhưng nay được chính tai nghe thấy, tim vẫn không nhịn được run lên một nhịp.

Phân hồn hóa thân, không chỉ dùng vào thân thể, mà còn có thể tách thần thức ra mà vận dụng, dù tu vi không bằng người, cũng có thể dùng thần thức chiến đấu, phá cục bất lợi. Nhưng thần thức công kích thì xưa nay khó luyện, đa phần người học không nổi, có học cũng vô dụng, chỉ riêng Nhiên Hồn lão tổ là kẻ đầu tiên mở ra con đường này.

Nếu có thể nắm được công pháp này trong tay, tương lai đối mặt với Huyền Dương Tôn, Thẩm Từ Thu ít ra cũng thêm được vài phần phần thắng.

Hai người mỗi người một tính toán trong lòng.

Nhiên Hồn lão tổ tiếp tục nói:

"Muốn tu luyện phân hồn hóa thân, nhất định phải có thần thức cùng ý chí cực kỳ cường đại. Bởi vì đến lúc đó, các ngươi sẽ đồng thời khống chế một, thậm chí nhiều phân hồn, cho nên bất cứ thời điểm nào, cũng phải nắm chắc bản tâm."

Lão tổ nhẹ gật đầu:

"Nếu không khống chế được, chẳng những không thành, ngược lại còn làm loạn thần trí bản thân."

Nói trắng ra… học không giỏi thì tự dẫn đến tâm thần phân liệt.

Lão tổ nghiêng chén trà, rót thêm một bát, mà chỉ trong nháy mắt, từ trong làn nước nhạt bỗng hiện ra một mặt thủy kính rộng lớn như gương soi. Ông khẽ cười:

"Đi đi. Ai có thể vượt qua khảo hạch, chính là người có tư cách nhận truyền thừa."

Thẩm Từ Thu và Tạ Linh không chút do dự cùng lúc nhảy vào trong thủy kính.

Vừa xuyên qua lớp nước, quần áo trên người không hề dính ướt, cảm giác như từ nơi cao rơi xuống, lại giống như từ đáy biển phá nước mà tiến về phía trước. Nhật nguyệt tinh thần lướt qua bên tai, ý thức chập chờn, thời gian hỗn loạn, không biết hôm nay là ngày nào.

Dù Thẩm Từ Thu đã niệm tâm pháp định thần, cắn đầu lưỡi tỉnh táo, cũng không thể chống đỡ được sự mơ hồ dần dần lan đến. Ánh mắt hắn vốn lưu ly sáng lạnh giờ như bị sương tuyết cuốn lấy, chỉ còn lại m.ô.n. g lung hoảng hốt.

Không biết qua bao lâu, tim hắn bỗng rơi mạnh xuống đáy, cả người choáng váng lảo đảo rồi mới dần khôi phục thần trí.

Thẩm Từ Thu nâng mắt lên, đôi đồng tử đẹp mê man chớp chớp, lông mi run nhẹ.

Ta… ta là ai?

À… là Thẩm Từ Thu. Là… vị hoàng tử nghèo khổ.

Phía ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ nhìn hình ảnh trong gương, khẽ bật cười.

Khi một người rơi vào nơi sâu nhất, đến mức cả thân phận và ký ức đều bị thay thế, vậy thì 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!