Cũng không ngờ lại bị Thẩm Từ Thu xem như người vô hình, Ôn Lan hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì Thẩm Từ Thu đã bước đến chỗ Tạ Linh. Mà Tạ Linh lại vừa khéo giơ quạt xếp lên, vô cùng tự nhiên chắn lấy một con bướm đang bay sà vào mặt.
Con bướm ấy bay lượn một vòng trên chiếc quạt xếp dát vàng của Tạ Linh, bị luồng gió nhẹ nhàng cuốn theo, đầu óc choáng váng bay đi mất.
Hai người sóng vai đứng đó, như tranh ngọc họa thành, cực kỳ xứng đôi. Thẩm Từ Thu thì thanh lãnh như tuyết, Tạ Linh thì rực rỡ như sao, quả thật như đôi lứa trời ban.
Càng nhìn cảnh đó, Ôn Lan càng thấy chướng mắt.
Hắn chậm rãi thở ra luồng khí nặng ngực, cố gắng nặn ra một nụ cười ôn hòa, cũng tiến đến chào hỏi Tạ Linh:
"Thất điện hạ thật là nhã hứng, cùng người tới Phồn Hoa Phong du ngoạn?"
Tạ Linh chẳng biết Phồn Hoa Phong lại là thánh địa tình nhân, nhưng bản năng cảm thấy lời Ôn Lan có bẫy, nên đáp lại cực kỳ khuôn phép:
"Ta vốn định đi một mình, nhưng không biết đường, vừa khéo gặp vị sư huynh này có lòng tốt dẫn đường, ta rất cảm kích huynh ấy."
Ôn Lan thấy Tạ Linh không mắc mưu, lại nhìn sang Thẩm Từ Thu cũng chẳng có phản ứng gì, bèn đổi chiến thuật. Dù sao, mục tiêu của hắn là phá hoại tình cảm giữa hai người này, chỉ cần một trong hai người sinh lòng chán ghét, hôn ước không đến được cuối cùng, thì tính là hắn thắng.
Vị tiểu đệ tử kia của Ngọc Tiên Tông đích xác là do Ôn Lan sắp đặt, lại còn đặc biệt chọn kiểu người ôn nhu, đáng yêu, lý nào không hợp khẩu vị của Tạ Linh?
Tiểu đệ tử kia vận khí cũng không tệ, không tốn bao công sức đã đi cùng Tạ Linh lên tận Phồn Hoa Phong, chỉ tiếc, trên đường tiếp cận đối phương, lại đụng trúng tấm thép dày.
Không lay chuyển được Thẩm Từ Thu, Ôn Lan bèn quay sang chọc vào Tạ Linh.
"Hóa ra là vậy," hắn mỉm cười ôn hòa, "Ta cùng A Từ vừa từ giáo trường đến đây, cũng đã lâu không đến Phồn Hoa Phong, vừa hay đồng hành."
Tạ Linh nghe xong liền bắt được trọng điểm là hắn và Thẩm Từ Thu cùng nhau đến.
Thật là khoe khoang một cách cao tay mà đầy tính toán, tiểu trò này cũng biết chơi đấy chứ.
Tạ Linh chỉ cười cười, làm bộ như nghe không hiểu. Nhưng Thẩm Từ Thu lại lên tiếng trước:
"Ôn thiếu chủ nói ngươi ở gần đây, cho nên ta tới xem ngươi."
Ôn Lan: "……"
Tạ Linh suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cảm giác bị vả mặt ngay tại chỗ, mùi vị thế nào hả, Ôn thiếu chủ?
Thật ra, Tạ Linh chẳng hề có thù oán gì với Ôn Lan, cùng lắm cũng chỉ là bị xem là tình địch. Nếu như hắn không giống tên điên Úc Khôi kia làm ra trò gì kỳ quặc, thì y cũng không định gây chuyện.
Nhưng nếu Ôn Lan thật là cái kiểu người ba phải, trước mặt một kiểu, sau lưng một nẻo, chỉ biết dẫm đạp tình cảm người khác để leo lên, thì Tạ Linh vô cùng sẵn lòng đứng một bên nhìn hắn làm trò cười.
Tạ Linh không ưa người "tra".
Thích thì là thích, không yêu thì nói rõ, chia tay xong muốn đi yêu ai tiếp thì cứ việc, chuyện đó có gì khó đâu?
Dĩ nhiên, nếu đối phương biết rõ chân tướng mà vẫn nguyện ý dây dưa cùng một chỗ thì Tạ Linh không hiểu nổi, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn người ta. Còn nếu dựa vào lừa gạt, một chân đạp mấy thuyền, vậy thì… xin lỗi, coi chừng bị sóng đời vỗ c.h.ế. t trên bãi cát.
Có điều, rõ ràng là Thẩm Từ Thu không hề muốn dây dưa với Ôn Lan.
Tạ Linh biết Thẩm Từ Thu lại đang bắt đầu diễn đã thế, y cũng hợp tác, cười tươi như hoa, hỏi một câu:
"Vậy, ta có đẹp không?"
Thẩm Từ Thu: "……"
Ở phương diện "không biết xấu hổ", Tạ Linh quả nhiên vẫn là người dẫn đầu vượt trội.
Ai cùng y diễn kịch, chỉ cần hơi sơ ý thôi là bị lôi tuột đi như ngựa không cương, chẳng ai dám chắc sẽ bị kéo chạy đến tình huống kỳ quặc nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!