Khi Thẩm Từ Thu bước lên giáo trường, mọi người lập tức phát hiện tu vi của hắn lại tiến thêm một bậc. Đệ tử khắp nơi đồng loạt chúc mừng, tiếng khen không dứt. Chỉ có Biện Vân khoanh tay đứng một bên hừ lạnh:
"Vậy thì sao? Ta sớm muộn gì cũng làm được."
Nhưng ai nấy đều biết, lời đó chỉ là để an ủi bản thân. Biện Vân đã quá 18 tuổi, tu vi còn chưa chạm đến Kim Đan hậu kỳ, còn Thẩm Từ Thu thì… mới mười tám đã đứng ở đỉnh Kim Đan rồi. Ngay cả những người thân thiết với Biện Vân cũng không dám tiếp lời, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Giáo tập trưởng lão thì rất vừa ý, gật đầu hài lòng:
"Đại sư huynh của các ngươi không chỉ thiên tư hơn người, mà còn chịu khó khổ tu, là tấm gương sáng cho tất cả. Mọi người phải noi theo, chăm chỉ học hành!"
Dù các đệ tử nghĩ gì trong lòng thì ngoài miệng cũng không ai dám phản bác, đồng thanh hô vang:
"Vâng ạ!"
Hôm nay giáo trường luyện kiếm chiêu. Khi đến lượt Thẩm Từ Thu đối luyện với Biện Vân, mọi người nín thở chờ xem. Nhưng ai ngờ, Thẩm Từ Thu không rút linh kiếm bên hông, mà lại đi tới giá kiếm bên cạnh, tiện tay rút một thanh.
Biện Vân thấy vậy liền nổi giận:
"Thẩm Từ Thu, ngươi coi thường ta à? Lấy kiếm thật của ngươi ra đây!"
Thẩm Từ Thu nhẹ xoay một vòng kiếm hoa, mũi kiếm xéo xuống đất, thản nhiên nói:
"Dạo gần đây đang dưỡng kiếm, đoạn thời gian này nó không nên ra khỏi vỏ."
Lý do vừa nói ra đã thành công dập tắt cơn giận của Biện Vân, nhưng hắn vẫn không tin, ánh mắt hồ nghi liếc sang thanh kiếm đeo bên hông Thẩm Từ Thu:
"Thật sao? Ta chưa từng nghe dưỡng kiếm lại phải không rút kiếm ra, dưỡng thế nào vậy? Nói ta nghe một chút…"
Thẩm Từ Thu lười bịa thêm, lạnh nhạt cắt ngang:
"Không hiểu thì đừng hỏi."
Thanh kiếm bên hông hắn, đúng là quà tặng năm xưa của Huyền Dương Tôn khi hắn Trúc Cơ. Từng có một thời, hắn quý trọng vô cùng, từng nghĩ sau khi lên Hợp Thể kỳ sẽ luyện thành bản mạng linh kiếm. Nhưng tiếc thay… kiếp trước hắn còn chưa kịp tới Hợp Thể đã bỏ mạng.
Cũng may, nếu thật sự luyện thành bản mạng kiếm, thì giờ chẳng phải hắn lại phải tự tay hủy nó, không chỉ mất tu vi, còn hại chính mình?
Biện Vân thấy Thẩm Từ Thu không tiếp lời thì cũng thôi, định hừ thêm một tiếng cho có khí thế, thì lại nghe Thẩm Từ Thu thong thả nói thêm:
"Nhưng ngươi xác thật là đánh không lại ta."
Biện Vân: "……"
Giận thật sự, Biện Vân rút kiếm!
Nửa chén trà sau Biện Vân đại bại.
Nói công bằng thì, kiếm pháp của Biện Vân không hề tệ, nhưng xui thay đối thủ lại là Thẩm Từ Thu. Trong thời đại thiên tài lớp lớp như hiện nay, ai mạnh nhất còn chưa định, nhưng nếu nói đến tốc độ tăng tu vi, thì Thẩm Từ Thu chính là người đang dẫn đầu.
Mười tám tuổi đã Kim Đan đại viên mãn, thiên hạ không ai có thể sánh. Ngay cả Huyền Dương Tôn năm đó cũng chưa đạt được tu vi này.
Biện Vân giận đến suýt nữa ném luôn thanh kiếm xuống đất… nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Tay giơ lên rồi lại hạ xuống, sợ người khác chê cười mình thua không nổi.
Thẩm Từ Thu làm theo phân phó của trưởng lão, lại đấu thêm hai trận chỉ điểm với đệ tử khác. Sau đó, hắn đặt thanh kiếm trở lại giá, xoay người thì thấy Biện Vân đang đứng u oán nhìn mình như oán phụ.
Thẩm Từ Thu nhíu mày: "Ngươi—"
Nam Cung Tư Uyển
"Ngươi tốt nhất đừng nói gì hết," Biện Vân mặt đen như đáy nồi, "Ta sợ bị ngươi chọc tức đến chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!