Chương 14: (Vô Đề)

Tạ Linh vốn đang nghiên cứu bí pháp thượng cổ trong khối thuý ngọc cổ. Tu vi y hiện tại còn thấp, pháp quyết bên trong được hệ thống trực tiếp nhét vào đầu, tuy có thể ghi nhớ toàn bộ, nhưng tạm thời chỉ luyện được bước đầu tiên.

Công pháp được ghi trong khối thuý ngọc ấy tên là Thiên Hỏa Quyết, rất phù hợp cho người mang Hỏa linh căn tu hành. Đây là một trong những pháp môn trọng yếu của nam chính xuyên thư trong nguyên tác, không chỉ có thể lập tức xuất ra trong chiến đấu, mà còn có thể thường ngày rèn luyện chậm rãi, luyện thành ba mũi tên có uy lực cực lớn, tồn tại trong đan phủ.

Một mũi tên Thiên Hỏa Tiễn, có thể thiêu cháy thân thể địch nhân;

Một mũi tên Thiêu Thức Tiễn, chuyên phá thần thức;

Mũi tên cuối cùng thì đặc biệt hơn, tên gọi Sinh Lợi Tiễn, dùng để chữa thương.

Do có thể tranh thủ rèn luyện từ từ, ba mũi tên này hoàn toàn có thể trở thành át chủ bài để sử dụng khi sinh tử.

Tất nhiên, hiện tại Tạ Linh vẫn chưa thể bắt đầu luyện chế.

Y gọi bảng trạng thái hệ thống nhân vật ra, định xem thử tình hình Thẩm Từ Thu một chút, kết quả chỉ liếc mắt một cái mi tâm liền giật mạnh.

Chữ ghi tu vi của Thẩm Từ Thu… đã thay đổi.

Kim Đan đại viên mãn.

Mười tám tuổi đã Kim Đan đại viên mãn!?

Tạ Linh không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét trong lòng:

Rốt cuộc ai mới là vai chính vậy trời?!

Cái tình tiết gì đây, vai ác vừa lên sân khấu đã được buff tu vi khủng khiếp, còn được an bài thiên phú nghịch thiên, đúng là vừa lên đã đè đầu vai chính?

Tạ Linh buồn bực phẩy phẩy cây quạt xếp, thầm nghiến răng: Thẩm Từ Thu quá bá rồi, thật sự không để lại cho người ta con đường sống. Được, ngươi bá? Ta cũng bá! Sống c.h.ế. t mặc kệ, để xem ai bá hơn ai!

Y vừa quyết tâm chuẩn bị thức trắng cả đêm để tu luyện, thì phát hiện Hàn Băng Châu trong cơ thể… có gì đó không đúng.

Tạ Linh nhíu mày. Không phải là hàn khí bạo động, mà là loại cảm giác bất an, như thể hạt châu kia đang nhảy nhót liên tục, còn kéo theo cả thần hồn y chấn động theo.

Mà có thể ảnh hưởng đến Hàn Băng Châu được như thế, chỉ có thể là một hạt châu khác Liệt Hỏa Châu.

Chẳng lẽ bên Thẩm Từ Thu xảy ra chuyện?

Không đến mức đó chứ? Có lẽ chỉ là hắn vừa mới đột phá, khiến Liệt Hỏa Châu d.a. o động hơi mạnh chút thôi.

Tạ Linh khoanh chân ngồi xuống, định ổn định tâm thần mà nhập định.

Nhưng vừa mới nhắm mắt chuẩn bị vào định, Hàn Băng Châu nhảy dựng một cái!

Thức hải yên tĩnh cũng bị quấy nát.

Tạ Linh thiếu chút nữa nghẹn họng ho ra máu, nghiến răng: Không để yên đúng không? Được, chơi tới cùng!

Hàn Băng Châu lại nhảy!

Tạ Linh: "……"

Được rồi, ta nhận thua.

Y chỉ muốn yên tĩnh tu luyện một lát, vậy mà Hàn Băng Châu lại nhảy nhót như muốn nhắc nhở không ngừng, nhiễu loạn tâm thần y đến phát bực. Xem ra nếu không sang nhìn thử bên chủ nhân của Liệt Hỏa Châu, Hàn Băng Châu là quyết không để yên.

Tạ Linh bất đắc dĩ đứng dậy, xách theo cây quạt vàng, chậm rãi đi về phía viện bên cạnh.

Vừa đi vừa trấn an Hàn Băng Châu: "Ngươi ở đây giục ta đi, nếu người ta không có chuyện gì lại thấy ta xuất hiện, không khéo còn mất hứng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!