Tạ Linh suýt nữa bị bốn chữ "vừa gặp đã thương" đập cho sặc một ngụm linh khí, suýt thì chấn động đến nội thương!
Y nén mặt không đổi sắc, "bá" một tiếng bật mở quạt xếp, liều mạng quạt gió, cố ép toàn bộ rung động trong lòng lui về đáy tim.
Y cảm thấy, có lẽ mình đã tính sai đẳng cấp của Thẩm Từ Thu.
Trước đó bởi vì bị hệ thống đè đầu cưỡi cổ, y nhất thời tức giận, định trêu tức Thẩm Từ Thu một phen. Không chỉ trước mặt toàn bộ đệ tử Ngọc Tiên Tông bịa đặt nói bậy, còn dám trắng trợn nắm tay người ta! Không thể nào là vì chuyện đó, lại khiến Thẩm Từ Thu mở ra chốt khóa kỳ quái gì đấy chứ?
Dù sao Thẩm Từ Thu cũng là loại người cao lãnh tới mức hiểu lầm "song tu" thành "lên giường", một đóa băng sơn chi hoa chính hiệu cơ mà!
Xong rồi, có cảm giác như tự tay nhặt đá đập trúng chân mình mất rồi…
Thẩm Từ Thu lúc không cười thì mặt mũi đã đầy tính công kích, huống chi là lúc nghiêm mặt đùa giỡn người ta đúng là sát thương đúng là trí mạng!
Ôn Lan lập tức trừng to mắt, dù hắn có giỏi diễn đến mấy thì khoảnh khắc đó cũng không thể nhịn được nữa.
Ôn Lan kinh hoàng, khó tin mở miệng:
"Ngươi… các ngươi…"
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi, có một ngày lại từ miệng Thẩm Từ Thu nghe được bốn chữ kia vừa gặp đã thương.
Không phải Thẩm Từ Thu là loại người trong suốt như sương tuyết, lãnh đạm đến mức không hiểu tình ái sao?
Tạ Linh thì có gì giỏi giang chứ!?
Thân phận? Tu vi? Tài mạo? Bất kể phương diện nào, Tạ Linh đều không sánh bằng hắn. Ngay cả diện mạo cũng…
Ôn Lan nghẹn lại.
Hắn chằm chằm nhìn Tạ Linh, ánh mắt âm trầm.
Lông mày kiếm, mắt sáng như sao, quả thật tuấn mỹ không thể chê.
Ôn Lan rất muốn nói: Bề ngoài y cũng không hơn mình! Nhưng sắc mặt biến mấy lần, rốt cuộc vẫn phải cay đắng thừa nhận khuôn mặt của Tạ Linh đúng là có thể khiến người khác rung động.
Thì ra cái gọi là cao lãnh chi hoa, cũng chỉ là kẻ nhìn mặt mà chọn người thôi sao?
Ôn Lan nắm c.h.ặ. t t.a. y trong tay áo, gân xanh hiện rõ, run rẩy vì phẫn nộ.
Thẩm Từ Thu thính tai nhạy mắt, sớm nghe thấy tiếng xương tay răng rắc, cũng nhìn thấu sát ý trong đáy mắt Ôn Lan. Hắn lạnh nhạt cười khẽ, ngữ khí hờ hững:
"Nếu không còn chuyện gì, Ôn thiếu chủ mời về."
Ôn Lan hít sâu một hơi, vẫn cố vắt ra nụ cười lịch sự, miễn cưỡng nói lời cáo từ, bước đi với dáng vẻ không nhanh không chậm.
Thẩm Từ Thu dõi theo bóng lưng hắn rời đi, đáy mắt băng hàn, sát khí không hề che giấu.
Tạ Linh quay đầu lại liếc nhìn, vừa đúng thấy cảnh ấy, trong đầu lập tức tự biên tự diễn cả một vở kịch:
Thẩm Từ Thu từng chân tình thật dạ thích Ôn Lan, còn từng tính kết đạo lữ. Ai ngờ sau phát hiện đối phương là tên tra nam nay ôm người này mai ve người khác, đau lòng đến sinh hận, giờ lại muốn g.i.ế. c c.h.ế. t tình cũ để trả thù!
Quả là một hồi tình yêu hóa máu, ngược đến tận tâm can…
Tạ Linh âm thầm bổ não đến vui vẻ, còn thuận tiện tự bình luận một câu.
Nhưng mà… Thẩm Từ Thu muốn g.i.ế. c Úc Khôi là vì cái gì?
Thôi bỏ đi, không dám hỏi. Dù sao Úc Khôi cũng từng mưu hại y, đã c.h.ế. t rồi thì cứ để c.h.ế. t luôn vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!