Thẩm Từ Thu đặt cái ly lên chiếc tủ thấp bên giường, giọng nói lạnh lẽo, mang theo chút giễu cợt:
"Hắn không phải bằng hữu của ta. Ta cũng sẽ không thích kẻ hai mặt, giẫm đạp tình cảm, trăng hoa khắp nơi."
Tạ Linh: Ồ hô, không ngờ Ôn Lan lại là loại đào hoa củ cải đấy nhé? Có chuyện xưa ở đây nha!
Nhưng làm sao Thẩm Từ Thu phát hiện ra vậy?
Tạ Linh rót thêm trà cho hắn, mắt sáng lên, tò mò hỏi:
"Có thể kể rõ không?"
Tiếc quá, lúc này không có hạt dưa trong tay, bằng không đúng là cảnh lý tưởng để nghe chuyện drama tình cảm! Tạ Linh âm thầm tiếc nuối.
Thẩm Từ Thu liếc y một cái, ánh mắt lạnh đến độ khiến Tạ Linh nuốt ngay sự háo hức xuống họng.
Thẩm Từ Thu dứt khoát:
"Chuyện sau đó, kể hết cho ta nghe."
Tạ Linh lập tức đổi giọng như kể chuyện truyền hình dài tập, quạt xếp mở ra, thao thao bất tuyệt:
"Được rồi, bắt đầu từ đoạn chúng ta được lôi từ dưới đất lên nhé ——"
Hóa ra Biện Vân chờ mãi trên mặt đất không thấy tin tức, liền cho các đệ tử khác rút khỏi núi, đi tìm chỗ an toàn trước, còn mình thì nhảy xuống cứu viện.
Cùng lúc đó, Hắc Ưng cũng vừa xử lý xong việc của mình, đuổi kịp Tạ Linh. Khi phát hiện đệ tử Ngọc Tiên Tông đang đến gần, hắn liền báo ngay cho Tạ Linh.
Tình huống lúc ấy rất khó giải thích: Úc Khôi thì bị phế, Thẩm Từ Thu thì hôn mê, chỉ còn Tạ Linh và Hắc Ưng là nguyên vẹn, không tổn thương gì. Nhìn kiểu gì cũng thấy quá mức khả nghi.
Để tránh phiền phức, Tạ Linh lập tức bảo Hắc Ưng đi đường vòng, giả vờ bị thương. Còn mình thì nằm ngay tại chỗ giả vờ ngất, tư thế nằm còn cố chọn cho đẹp mắt.
Tạ Linh âm thầm tiếc nuối: Mới hợp tác bắt tay chưa được hai canh giờ mà đã phải giả ngất, tiếc ghê!
Dù sao chuyện "nắm tay" này cũng không cần nhắc tới trước mặt vai ác làm gì…
Khi Biện Vân xuống đến nơi, vừa nhìn thấy cảnh tượng liền tái mặt. Đặc biệt là thương thế của Úc Khôi quá nặng, trông có vẻ chẳng giữ nổi mạng.
Nam Cung Tư Uyển
"Có một vị sư huynh lấy pháp khí ra, kéo hết chúng ta lên mặt đất," Tạ Linh kể, "Ta còn tưởng hắn ghét ngươi, thấy lành ít dữ nhiều thì bỏ mặc luôn. Ai ngờ vẫn đem ngươi lên theo."
Thẩm Từ Thu nhàn nhạt nói:
"Biện Vân không phải loại dùng thủ đoạn nhỏ."
Về tới Ngọc Tiên Tông, Tạ Linh tiếp tục đóng vai người mất trí nhớ, nói mình không biết gì cả. Việc đệ tử Huyền Dương Tôn bị phế là chuyện lớn, Ngọc Tiên Tông nghiêm khắc tra hỏi, nhưng Tạ Linh chỉ nói gặp tà tu, còn Thẩm sư huynh như thần tiên từ trên trời giáng xuống cứu mạng, sau đó y ngất luôn, hết chuyện.
Tạ Linh vô tội phân trần:
"Ta sợ càng nói càng sai, nhỡ khai khác lời với huynh thì toang, nên nói là ta không biết gì hết. Còn Thẩm sư huynh, tùy huynh phát huy!"
Thẩm Từ Thu gật đầu.
Cách xử lý của Tạ Linh rất ổn. Ba câu "không biết" là đủ che lấp mọi thứ, đầu mối chân tướng giờ nằm trọn trong tay Thẩm Từ Thu. Hơn nữa, linh châu đã nhập thể, người khác dù có tra cũng không tìm ra, chuyện của Úc Khôi cũng còn nhiều cách đánh lạc hướng.
Thẩm Từ Thu đang trầm ngâm suy nghĩ, thì Tạ Linh lại bắt đầu liếc hắn, trong lòng rộn ràng:
Chúng ta đã chung thuyền rồi, không lo hắn hại ta đâu… Vậy, rốt cuộc là hắn phát hiện Ôn Lan là đồ tệ bạc kiểu gì thế? Chẳng lẽ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!