Lúc Thẩm Từ Thu tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là khát khô môi. Tứ chi vẫn còn chút mềm nhũn, nhưng kỳ lạ là không mệt ngược lại còn thấy cả người thư thái lạ thường, như thể có một lớp mây mềm đang phủ lấy toàn thân, khiến hắn bất giác lười biếng, một loại cảm giác mà từ trước tới nay chưa bao giờ gắn liền với hắn.
Trong cơn mơ màng, hắn khẽ thều thào một tiếng:
"… Nước…"
Một vật gì đó mát lạnh chạm lên môi. Bản năng khiến hắn hé miệng, nước cam lộ thanh mát từ từ trôi vào cổ họng, thấm ướt đôi môi khô khốc.
Lông mi dài nhẹ run, Thẩm Từ Thu mở mắt.
Lập tức đối diện với khuôn mặt đặc biệt dịu dàng của Ôn Lan.
Thẩm Từ Thu: "……"
Tâm trí đang bay bổng như mây bỗng va phải một tảng băng, lạnh đến độ đóng băng cả suy nghĩ.
Hắn hoài nghi mình còn đang mơ, nếu không thì sao Ôn Lan lại xuất hiện ngay trước mắt mình?
Thế nhưng, Ôn Lan vẫn điềm nhiên cầm chén cầm thìa, dịu dàng cười nói:
"A Từ, ngươi tỉnh rồi."
Thì ra… ngụm nước vừa rồi là Ôn Lan đút.
Ngón tay dưới chăn của Thẩm Từ Thu siết chặt, sau đó hắn lại nhắm mắt lại, vờ như vẫn chưa tỉnh.
Ôn Lan: "……"
"A Từ?" Hắn lại gọi lần nữa.
Thẩm Từ Thu vẫn nhắm mắt, vừa nhớ tới chuyện vừa bị Ôn Lan đút nước, liền cảm thấy buồn nôn, chỉ muốn nôn hết ra ngoài. Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng chịu mở mắt, đảo mắt một vòng, phát hiện đây là phòng ngủ trong Ngọc Tiên Tông.
Và rồi… ánh mắt hắn rơi xuống Tạ Linh, đang ngồi bên bàn phe phẩy cây quạt.
Ánh mắt kia rõ ràng không yên phận, bay tới bay lui giữa hắn và Ôn Lan như thể đang hóng kịch.
Thẩm Từ Thu gọi: "Tạ Linh."
Tạ Linh lập tức rụt quạt lại, ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh đáp: "Có ta!"
Thẩm Từ Thu nhẹ nhàng nói, giọng điệu ôn hòa, không phải kiểu khách khí lạnh lùng như lần đầu gặp, mà là một kiểu thân thiết như đang nói chuyện với người trong nhà:
"Có thể rót giúp ta chén nước không?"
Tạ Linh: "……"
Y nghi ngờ Thẩm Từ Thu ngủ một giấc thì hỏng đầu luôn rồi. Không phải mất trí thì cũng là điên nhẹ. Cái kiểu dịu dàng này, quá lạ! Khiến y toàn thân nổi da gà.
Thế nhưng khi Thẩm Từ Thu hơi ngước mắt nhìn y, đôi mắt phượng màu lưu ly ánh lên tia sáng trong trẻo.
Tạ Linh lập tức bị choáng váng, vội vàng rót nước, động tác nhanh đến mức suýt tạo ra tàn ảnh, hai tay dâng ly trà đến tận giường:
"Thẩm sư huynh, mời!"
Thẩm Từ Thu khẽ "ừ", nhận lấy, uống một ngụm nhỏ giải khát.
Một bên, Ôn Lan vẫn đang cầm thìa, mặt lập tức cứng đờ.
Tạ Linh liếc Ôn Lan bằng khóe mắt, rồi ngộ ra: Thì ra cái màn dịu dàng ban nãy của Thẩm Từ Thu là diễn cho Ôn Lan xem?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!