Túi Trữ vật rơi xuống đất "loảng xoảng", lăn lộc cộc ra xa.
Thẩm Từ Thu lảo đảo lùi lại vài bước, một luồng nhiệt nóng đến khó tả bất ngờ tràn khắp toàn thân.
Nóng… quá nóng…
Gò má vốn trắng bệch của hắn thoắt cái ửng đỏ, đôi mắt phượng như lưu ly phủ một tầng hơi nước mờ mịt, đuôi mắt ánh lên sắc đỏ đào, đẹp đến mức khiến người ta phải nghẹt thở.
Áo dài màu khói mỏng nhẹ như sương sớm, khiến hắn trông như đào hoa giữa nhân gian, mỹ đến mê hoặc.
Đầu óc Thẩm Từ Thu mơ hồ nặng trĩu, cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Chân hắn như đạp trên mây, thân hình lắc lư muốn ngã.
Hắn hoảng hốt giơ tay lên, ngay cả đầu ngón tay cũng ửng đỏ, hơi thở dồn dập, rồi vô thức bật ra một tiếng rên mềm nhẹ, khàn khàn:
"Ưm…"
Nam Cung Tư Uyển
Trái ngược hoàn toàn với hắn, Tạ Linh lúc này thì lạnh đến mức sắp đông cứng. Hoa văn khổng tước rực rỡ trên áo y phảng phất cũng bị đông lạnh đến xám xịt. Y ôm lấy cánh tay, cả người run lập cập.
Ngay sau đó, y chợt nghe thấy tiếng thở than khẽ khàng kia. Câu hồn đoạt phách.
Tạ Linh ngẩng đầu ngạc nhiên, không kịp phòng bị mà đối diện với ánh mắt đào hoa mờ mịt của Thẩm Từ Thu.
Đôi mắt ấy vô định, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, tóc đen ướt đẫm dính lên má, gương mặt rõ nét đến không gì sánh bằng, đẹp đến mức như tiên trong tranh bước ra.
Tựa như băng tuyết nơi đỉnh núi hóa thành dòng suối xuân, gió mát mềm mại lướt qua, ai mà chẳng muốn nâng niu giữ lại trong tay?
Tạ Linh: "……"
Bức tranh này quả thực là cú đ.ấ. m chí mạng đối với người nhan khống.
Đã đẹp đến thế, vai ác còn cần gì dùng đao kiếm g.i.ế. c người? Dùng mỗi gương mặt thôi cũng đủ "đánh gục" một đám!
Y vừa nghĩ xong, Thẩm Từ Thu đã lảo đảo ngã về phía mình. Tạ Linh theo phản xạ vội vươn tay đỡ lấy.
Không chạm còn đỡ, vừa chạm vào, hai người đồng loạt run lên một cái, đồng thời khẽ rên ra tiếng.
Cách lớp y phục, Tạ Linh cũng cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Thẩm Từ Thu truyền sang. Với người khác thì có lẽ chỉ là hơi ấm, nhưng với y, người đang lạnh đến mức tê cóng thì chẳng khác nào được đưa than giữa mùa tuyết.
Thân thể vốn lạnh lẽo cứng đờ rốt cuộc cũng tìm được nguồn nhiệt, Tạ Linh ngẩn ra vài giây.
Thôi kệ, đầu óc y giờ cũng chẳng còn tỉnh táo nữa.
Lạnh đến mức không còn điều khiển nổi bản thân, Tạ Linh đột ngột ôm chặt lấy eo Thẩm Từ Thu, dùng sức siết lấy người kia vào lòng.
Ấm quá…
Hương mai lạnh thoảng qua mũi, Tạ Linh chỉ muốn đem cành mai trắng này ép vào ngực, nghiền nát ra, hấp thu hết hơi ấm từ người kia.
Cái ôm đột ngột ấy giúp Thẩm Từ Thu như bắt được một làn gió mát giữa sa mạc. Cái lạnh ấy như giọt sương ngọt ngào cứu lấy kẻ khát khô kiệt sức, hắn lập tức quấn lấy, như muốn hấp thu thêm nhiều hơn.
Lạnh lẽo nhưng dễ chịu. Nhưng nhiệt độ… vẫn chưa đủ…
Thẩm Từ Thu lại khẽ "ưm" một tiếng, giọng khàn khàn, như thể đang rơi vào mê trận.
Tay áo rộng tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng mịn như tuyết, mềm mại như ngọc. Cánh tay ấy nhẹ nhàng vòng lên cổ Tạ Linh, khiến hai người gần như kề sát vào nhau, da chạm da.
Tạ Linh đầu óc lờ mờ, phản ứng cũng chỉ như bản năng. Y nắm lấy tay Thẩm Từ Thu, ngón tay đan chặt vào nhau, đặt lên lòng bàn tay hắn mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!