Chương 1: (Vô Đề)

Thẩm Từ Thu run rẩy bưng một chén thuốc.

Chén sứ trắng đặt nơi cổ tay gầy guộc như ngọc của hắn, khớp xương lộ rõ khiến người kinh tâm. Tay hắn run đến lợi hại, mấy lần suýt nữa làm rơi thuốc, cuối cùng cũng miễn cưỡng đưa được tới bên môi, chậm rãi nuốt xuống.

Bảy ngày trước, hắn vừa bị sư tôn lấy đi tiên cốt trời sinh, dùng để kéo dài tính mệnh cho tiểu sư đệ.

Nuốt xuống chén thuốc đắng ngắt, Thẩm Từ Thu thở hắt ra một hơi thật dài.

Toàn thân đau đớn tận xương tủy, tu vi đã hoàn toàn bị phế. Nhưng giờ phút này trong viện lặng ngắt như tờ, không một bóng người, chẳng ai đến thăm hắn.

Tiểu sư đệ Mộ Tử Thần quả thực là một kẻ dị thường.

Từ sau khi hắn bái nhập sư môn, ngay cả sư đệ và vị hôn phu vốn ở bên Thẩm Từ Thu cũng chuyển sang vây quanh hắn. Sư tôn lại càng kỳ quái, như thể nơi tâm tư kia có chút không rõ ràng, nghiêng về phía Mộ Tử Thần một cách mơ hồ mà đáng sợ.

Thẩm Từ Thu vốn là đại sư huynh của Ngọc Tiên Tông, là đệ tử đích truyền của tông chủ Huyền Dương Tôn, có một vị sư đệ thân cận, cũng có một vị hôn phu do hai tông môn liên hôn mà định sẵn.

Trước đây, hắn cùng sư đệ Úc Khôi vốn hòa thuận, nhưng kể từ khi tiểu sư đệ xuất hiện, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Chuyện Mộ Tử Thần từng chủ động câu dẫn hắn, bị hắn lạnh nhạt đuổi ra khỏi cửa, Thẩm Từ Thu chưa từng nói với ai. Nào ngờ chẳng bao lâu sau, trong một lần trở về từ bí cảnh rèn luyện, tiểu sư đệ liền khóc lóc kể lể rằng hắn thấy c.h.ế. t không cứu, hại y rơi vào cảnh nguy nan.

Không có chứng cứ, sư tôn ngoài mặt không phạt, nhưng rõ ràng đã thiên vị. Úc Khôi thì nổi giận công khai, thậm chí sau đó trong một lần nguy cấp còn cố ý hãm hại khiến hắn bị thương nặng.

Úc Khôi không buồn che giấu, còn ngang nhiên nói: "Ngươi hãm hại tiểu sư đệ, ta trả thù là phải lẽ!"

Bị chính sư đệ tin cậy đ.â. m một nhát sau lưng, Thẩm Từ Thu triệt để tuyệt vọng. Hai người từ đó trở mặt, gặp mặt là gay gắt, không đội trời chung.

Xưa nay hắn chuyên chú tu hành, tính tình thanh đạm, đối với việc có bao nhiêu người yêu thích tiểu sư đệ cũng chẳng để tâm. Úc Khôi không tin hắn, hắn nhẫn; chỉ cần không ảnh hưởng tu hành, hắn đều có thể nhẫn.

Nhưng mà…

Bảy ngày trước, tiểu sư đệ trúng độc, mạng treo sợi tóc. Sư tôn liền muốn lấy tiên cốt của hắn để cứu người.

Tiên cốt trời sinh, thiên tư hơn người, lấy một lần, tu vi liền phế. Dù sau này có thể trùng tu, tư chất tất sẽ không thể như trước.

Hồi lâu không nói với hắn một lời, Úc Khôi khàn giọng: "Ngươi mất đi tu vi thì đã sao? Còn có thể luyện lại. Nhưng tiểu sư đệ thì không chờ được nữa! Ngươi còn do dự điều gì?"

Lấy tu vi đổi mệnh người, nghe ra thì có vẻ hắn thân là đại sư huynh nên làm vậy.

Bọn họ đem đạo lý nhân nghĩa dồn lên người hắn, bức hắn đứng trên ngọn lửa mà nướng.

Thẩm Từ Thu mặt không biểu cảm mà nghĩ:

"Hắn từng câu dẫn ta, sau lại vu vạ hãm hại ta, giờ sống c.h.ế. t thì liên quan gì tới ta?"

"Ta vốn đâu coi y là sư đệ cần ta che chở."

Thế nhưng là sư tôn ra lệnh.

Huyền Dương Tôn tu vi thâm hậu, tuổi gần ba trăm, Thẩm Từ Thu bất quá mới hai mươi, hoàn toàn không có lực phản kháng. Nếu hắn không chịu, sư tôn vẫn có thể cưỡng ép đoạt đi tiên cốt, chẳng cần hắn đồng ý.

Thẩm Từ Thu mồ côi từ nhỏ, là được Huyền Dương Tôn nhặt về nuôi lớn. Tiên cốt đã không còn, cũng xem như đền đáp ân dưỡng dục.

Hắn khẽ ho hai tiếng, kéo chặt áo trên người.

Cửa bị gõ khẽ.

"Khụ khụ… vào đi."

Người bước vào lại là vị hôn phu của hắn, Ôn Lan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!