Chương 48: (Vô Đề)

Không kịp chuẩn bị trước, Ninh Tri đột ngột ngã lên người Lục Tuyệt, môi cô chạm vào cổ Lục Tuyệt.

Con thú nhỏ ngây thơ đáng thương khịt mũi, rên lên một tiếng, không biết có phải bị đè trúng chỗ nào hay không.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Mẹ Lục đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trước mắt, sửng sốt.

"Các con...! mẹ..." Mẹ Lục kinh ngạc, mừng rỡ, tất cả đều thể hiện rõ mồn một trên mặt, quên mất cả việc mình đang định nói gì.

Ninh Tri lúng túng, không ngờ hoàn cảnh xấu hổ này lại bị mẹ Lục chứng kiến, tuy rằng cô và Lục Tuyệt không làm cái gì, nhưng tư thế thân mật của cô và Lục Tuyệt khó tránh khỏi làm cho người khác nghĩ lung tung.

Mẹ Lục nhanh chóng phản ứng lại: "Mẹ quên mất mẹ muốn nói cái gì rồi, để mẹ về ngẫm lại đã, để mẹ về ngẫm lại..."

Bà cười tủm tỉm lùi ra ngoài, đóng cửa lại.

Ánh mắt mẹ Lục tràn đầy vẻ vui sướng, tươi cười trở về phòng, nói với ba Lục: "Trước đây tôi còn nghĩ rằng Ninh Tri đột nhiên thay đổi thái độ với Tiểu Tuyệt nhất định là có âm mưu."

Bố Lục nhướng mày: "Hiện tại đổi ý rồi à?"

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mẹ Lục mừng rỡ: "Tôi nghĩ có lẽ con bé chỉ đơn giản là thích Tiểu Tuyệt thôi."

Cửa bị đóng lại, Ninh Tri xấu hổ đỏ mặt, cô không ngờ Lục Tuyệt lại chủ động như vậy, lúc mẹ Lục xuất hiện, anh còn không chịu buông tay nữa.

Cũng đúng, Lục Tuyệt có biết thẹn thùng hay xấu hồ gì đâu.

Cô muốn ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay to lớn của anh vẫn đang đặt ở sau đầu cô.

"Lục Tuyệt."

Ninh Tri không nhìn thấy, trên khuôn mặt

lạnh lùng mê man của Lục Tuyệt hiện lên một chút tham lam.

Anh cau mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Hôn, hôn nữa."

Ninh Tri chỉ có thể cúi đầu.

Mỗi cô chạm nhẹ vào yết hầu của anh, một lần lại một lần, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu Lục Tuyệt cũng liên tục nhảy ra, xếp hàng bay về phía Ninh Trị.

Ánh sáng vàng rực kia khiến Ninh Tri vui vẻ cười tít mắt.

Khai quật mỏ vàng sao, đây là việc cô giỏi nhất.

Cho đến khi mặt trời nhỏ thứ mười lăm nhảy ra thì mới dừng lại.

Sau khi thu hoạch xong mặt trời nhỏ, Ninh Tri ngẩng đầu lên.

Thấy Lục Tuyệt ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đào hoa mờ mịt ướt át nhìn trần nhà, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt, rồi lại buông ra.

Nơi yết hầu ngứa không chịu được, anh vô thức lặp đi lặp lại nuốt vào.

Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, đôi mắt ửng đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ rực lên, không biết là do cơ thể bị sốt hay là xấu hổ mà đỏ lên.

Cảm nhận được Ninh Tri dừng lại, đôi mắt anh nhìn về phía cô, lẩm bẩm: "Muốn nữa."

Ninh Tri qua cầu rút ván, cười nói: "Không được tham lam."

Lục Tuyệt mím môi, dùng đầu ngón tay chạm tự mình chạm vào yết hầu nhưng lại không có cảm giác gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!