Ta không ngừng đến gần quan tài băng, rất nhanh liền nhìn rõ dung mạo của nữ tử nằm bên trong.
"Chị?"
Chỉ trong nháy mắt, ta liền kêu lên.
Nữ nhân đang nhắm chặt hai mắt nằm trong quan tài băng trước mắt này, chính là chị gái của ta.
Chị ruột.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chị cùng cha cùng mẹ, Tần Nặc.
Tần Nặc, Tần Ngôn.
Lời hứa, là tên mà mẹ đặt cho chúng ta.
Chị ấy không khác gì so với bộ dạng ở hiện đại, vẫn xinh đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
Nằm yên tĩnh ở đây, lại không có chút hơi thở nào.
Người nằm trong quan tài băng là tỷ tỷ Tần Nặc của ta, người xuyên không chậm chạp không chịu lộ diện kia là Tần Đồng.
"Tần Ngôn, đã lâu không gặp."
Ngay lúc ta nhìn tỷ tỷ nằm trong quan tài băng mà không nhịn được rơi nước mắt, phía sau đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Giọng nói quen thuộc vang lên, ta biết người đó chính là Tần Đồng.
Ta đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, xoay người nhìn nàng ta.
"Tần Đồng, là ngươi đã lấy ngọc bội của chị ta."
Bây giờ còn gì mà ta không hiểu nữa?
Tỷ tỷ ta có thể xuyên không đến đây, là bởi vì trong tay nàng ấy có ngọc bội.
Sau đó ngọc bội bị mất, rơi vào tay Tần Đồng.
Nàng ta cũng đến đây.
Cuối cùng, ta, người sở hữu khối ngọc bội còn lại.
Cũng đến thời cổ đại.
Cho nên vật trung gian có thể xuyên qua thời không, chính là hai khối ngọc bội này.
Mục tiêu của Chu Sóc, từ đầu đến cuối đều là ngọc bội trong tay ta.
Chỉ là, tại sao Tần Đồng lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
"Bởi vì ta đã nói với Thái tử điện hạ, muội muội này của ta muốn thăm dò xem rốt cuộc trong địa lao cất giấu bí mật gì."
Tần Ánh Tuyết đi vào, Thái tử sóng vai cùng nàng ta.
"Tần Ánh Tuyết, ngươi phản bội ta?"
Có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn là muốn cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!