17
Sáng sớm hôm sau.
Thuộc hạ của Chu Phù lần lượt chạy đến, cứu ta và Chu Phù lên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn phái người dùng xe ngựa đưa ta về phủ Thừa tướng.
Sáng sớm ta đã để lại thư cho Hồng Phất, nói là muốn ở chùa miếu lập bài vị trường sinh cho di nương, e rằng có thể sẽ nghỉ lại.
Vì vậy ta không về nhà cả đêm, bọn họ cũng chỉ nghĩ là ta ở chùa miếu một đêm.
Chỉ có Tần Ánh Tuyết khi nhìn thấy ta, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Muội muội, muội đúng là mạng lớn."
Ta cười đáp: "Đó cũng là nhờ tỷ tỷ biết tính toán."
Lại là một trận sóng ngầm mãnh liệt, nha đầu ngốc Hồng Phất này vậy mà vui vẻ đi chuẩn bị bánh ngọt cho chúng ta.
Nàng không có ở đây cũng tốt.
Ta giả bộ như vô tình lấy ngọc bội đeo trên cổ ra, rồi cẩn thận quan sát phản ứng của Tần Ánh Tuyết.
"Ngọc bội này, thật sự rất tinh xảo."
Nàng nhìn ngọc bội trong tay ta, trong mắt tối tăm không rõ.
Ta nhướn mày, như vô tình mở miệng: "Không chỉ tinh xảo mà còn rất trùng hợp, lần trước ta từng thấy Thái tử điện hạ cũng có một khối, nhìn bộ dạng thì rất trân trọng."
Tần Ánh Tuyết có chút trầm mặc.
Ngay sau đó lấy cớ có việc, liền muốn rời đi.
Chỉ là khi nàng sắp bước ra khỏi sân, ta gọi nàng lại.
"Tỷ tỷ, ta chỉ biết tỷ thật lòng yêu Thái tử."
Nàng dừng bước, quay đầu nhìn ta.
"Vậy thì sao?"
Cho nên yêu càng sâu, trách càng nặng.
Biết được chân tướng của mọi chuyện, tình yêu mới có thể biến thành thù hận.
Ta không muốn bản thân trở thành người như vậy.
Nhưng lại muốn đích thân ép người khác trở thành bộ dạng mà ta từng căm ghét.
Rất xấu xa.
Ta vẫn luôn biết.
18
Ta và Tần Ánh Tuyết có ước định mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!