"Khi nào chúng ta có thể quay về?"
Ta tin Chu Phù nhất định có người đến cứu chúng ta.
Dù sao cuộn tròn trong hang núi dựng đứng sâu hun hút này, cảm giác thật sự không tốt lắm.
Chu Phù khẽ nhướn mày, thu cây quạt lại rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
"Sau khi thấy tín hiệu của ngươi, ta liền lập tức chạy đến. Nếu muốn có người đến cứu chúng ta, e là phải đợi đến trời sáng."
Trời sáng?
Ta suy nghĩ một chút, cũng không tính là quá muộn.
16
Ta và Chu Phù bị mắc kẹt ở đây.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, ta liền bắt đầu hỏi hắn về chuyện của điện Thính Vân.
"Chuyện cụ thể ta cũng không rõ lắm."
Chu Phù lắc đầu, đại khái là đang suy nghĩ.
"Chuyện của điện Thính Vân là bí mật trong cung, ta chỉ biết có liên quan đến Thái tử. Bên trong từng giam giữ một nữ nhân, một nữ nhân khiến phụ hoàng nổi trận lôi đình, muốn trừ bỏ cho thống khoái."
Nữ nhân, bài vị trường sinh.
Còn có hoa mai nở rộ tươi đẹp.
Từng chuyện từng chuyện liên kết với nhau, màn sương mù hoàn toàn được xua tan.
"Hình như ngươi rất quan tâm đến những chuyện này."
Chu Phù nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt hồ ly cực kỳ mê hoặc kia mang theo ý vị câu hồn đoạt phách.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Sao vậy, Tam hoàng tử cũng cảm thấy hứng thú?"
Ta không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trực tiếp ném vấn đề về phía Chu Phù.
Vị Tam hoàng tử trước mắt này, còn xảo quyệt hơn cả hồ ly, dường như cũng rất hứng thú với chuyện này.
Nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Tần Ánh Tuyết và Chu Sóc không muốn làm chuyện này ầm ĩ, ta cũng vậy.
Cho dù hiện tại Chu Phù có thể coi là đồng minh của ta.
"Ngươi đã không muốn nói, vậy ta sẽ không hỏi nữa."
Chu Phù thu lại nụ cười.
Sau đó cởi áo khoác ngoài của mình ra.
"Ban đêm e là sẽ rất lạnh, ngươi cứ khoác áo vào, để tránh bị cảm lạnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!