Editor: Selene Lee
Phùng Thanh lao ngay từ bếp ra ngoài, hỏi rất vui vẻ: "Anh rể, sao anh lại về đây? Ngoài kia đang loạn quá…"
Phó Diệc Đình không trả lời, chỉ có Viên Bảo xách cặp chạy về sau, thở hồng hộc: "Cô hai, cô không biết đâu ạ, chúng tôi đã đi từ sớm rồi, nhưng người ta đang đánh nhau khắp mọi nơi, mãi đến nay mới về được."
"Anh rể, chị của em…"
- Phùng Thanh cho là Phó Diệc Đình chưa biết chuyện chị mình mang thai, vừa định báo tin thì anh đã gật đầu: "Anh biết cả rồi, anh lên thăm chị em."
Phùng Thanh chưa hiểu gì cả, song vẫn biết tránh đường.
Thím Lưu và Lý thị vẫn còn đang chăm sóc Hứa Lộc trong phòng, cô đã hơi tỉnh chút, miệng hé nửa. Thím Lưu vội vã đi rót nước, nhưng bà vừa ra đến cửa thì nó đã tự bật ra khiến bà giật cả mình, rồi bà gọi một tiếng đầy mừng vui: "Ông chủ!"
Lý thị quay đầu lại thì thấy Phó Diệc Đình – người đã không gặp bấy lâu nay, đang đứng ở ngưỡng cửa, thế là bà cũng sửng sốt đến mức không nói thành lời.
Phó Diệc Đình đi thật nhanh vào trong, cúi đầu chào mẹ vợ rồi mới đi đến cạnh giường, cúi người ôm Hứa Lộc.
"Anh về rồi."
Giọng anh dịu dàng vô cùng, song lại như đang cố khắc chế nỗi phiền đau nào đó. Đường đi trắc trở gian nan, được gặp cô trong thời khắc này cũng coi là đáng giá.
Vốn là Lý thị còn giận hờn cả bụng, bây giờ thấy cảnh này cũng không biết phải nói gì, bèn ra hiệu với thím Lưu rồi cả hai đều lui hết. Thím Lưu theo sau bà, nói dông nói dài: "Lão phu nhân, tôi không ngờ ông chủ lại dám về đây đấy. Chiến tranh thì ở khắp nơi, dọc đường đi hẳn ngài ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực. Chưa bao giờ tôi thấy ngài ấy tiều tụy đến vậy."
Lý thị xuống cầu thang trong im lặng, đúng là Phó Diệc Đình đã gầy đi nhiều, thậm chí nó còn chưa cạo râu, cắt tóc. Bây giờ người ta chạy vào Nam, nó lại đi về Bắc, bản thân bà cũng không dám tưởng tượng những sự nguy hiểm nó đã trải qua. Vốn là bà giận nó đã bỏ lại con mình rồi biệt tăm biệt tích ở nơi phương xa. Nhưng bây giờ nó đã bất chấp như vậy, bà đã hiểu tấm lòng sâu nặng của đứa con rể này.
"Bà đi bảo phòng bếp làm mấy món cậu ấy thích đi."
- Lý thị dặn.
Thím Lưu gật đầu.
Hứa Lộc nằm trên giường, được chồng ôm mà cứ ngỡ mình đang ở trong giấc mơ, mãi đến khi ngửi được hương thuốc là nhàn nhạt quen thuộc của anh, mũi cô mới thấy đau xót. Dù có khó khăn đến mức nào đi nữa, cô cũng sẽ không khóc hay than trách gì hết, nhưng ở trước mặt anh, cô không thể mạnh mẽ nổi nữa.
"Đã cực cho em rồi."
- Phó Diệc Đình hôm lên đỉnh đầu cô: "Là anh sai, anh không nên để một mình em phải chịu đựng nhiều như thế. Đã biết run, biết sợ chưa?"
Hứa Lộc xoa đôi tay lên lưng anh, lắc lắc đầu. Cô sợ là vì bản thân mình vốn người sống ở một thế giới không chiến tranh, nhưng dù sao hiện tô giới vẫn còn an toàn, tạm thời cô chưa bị ảnh hưởng quá mức.
"Con chúng ta có khỏe không?"
- Phó Diệc Đình vén chăn, xoa cái bụng còn phẳng của Hứa Lộc, thủ thỉ. Dường như anh sợ quấy rầy đứa nhóc trong bụng cô lắm, nên động tác mới dè đặt vô cùng. Lúc hay tin, trời mới biết anh đã vui như thế nào, thậm chí anh cũng không biết phải diễn tả cảm giác đó bằng thứ từ ngữ gì nữa.
"Chưa cảm giác được đâu."
- Hứa Lộc mỉm cười: "Nhưng mà nó khiến em nôn đến mức chết đi sống lại rồi."
Được nhìn thấy nụ cười của cô, Phó Diệc Đình cảm thấy dường như tất cả những mệt mỏi vì khổ cực, dầm mưa, dãi nắng trên đường đi của mình đã tan biết hết. Mặc những lời khuyên của mọi người, Thượng Hải biến loạn, nhưng tin cô có thai khiến anh không muốn trì hoãn thêm giây phút nào nữa mà lên đường ngay. Từ lúc đầu, rời đi trong bất đắc dĩ, anh đã thấy áy náy và có lỗi muôn phần, rằng sao có thể để lại cô giữa cơn loạn lạc như thế.
Anh về đây là để đưa cô đến một nơi an toàn, để cô sinh đứa con của họ ra thật khỏe mạnh.
Nhờ có sự chăm sóc của anh lẫn Lý thị, Hứa Lộc khỏe lại nhanh lắm, khẩu vị cũng dần trở lại. Chủ nhân đã về, căn biệt thự cũng đi vào nề nếp, chỉnh chu.
Nhưng tin anh về không truyền ra ngoài, mấy ngày nay ghé nhà chỉ có vài tâm phúc. Mọi người đã thống nhất là không thể ở Thượng Hải lâu thêm nữa, quân Nhật chiếm được Nam Kinh rồi thì sẽ vào đây sớm thôi, chiến tranh sẽ tràn đến, ai cũng mong có thể đi khỏi đây thật nhanh.
Phó Diệc Đình tôn trọng ý kiến của họ. Thời thế loạn lạc, bảo vệ chính mình đã khó, nào còn hơi sức nghĩ đến chuyện kiếm tiền?
Thực ra là trước khi anh vào được đây, anh đã gặp một đám lớn dân có tài sản chạy trốn, vì tiếc của mà họ nhét tài sản, tiền bạc đầy xe, kết quả là bị chặn lại cướp bóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!