Chương 72: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Sự loạn lạc ở Bắc Bình không những không giảm mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn. Các thế lực tranh giành lẫn nhau, chiến sự bắt đấu nhen nhóm, dẫn đến việc Lăng Liên Phong phải từ chức vì trách nhiệm. Vị tân thủ tướng không có năng lực như ông ta, cũng không biết cân nhắc thiệt hơn chỗ người Nhật, dẫn đến sự bất mãn của họ, người Nhật lấy lý do bị mất hai binh sĩ để phát động chiến tranh đánh Bắc Bình.

Rất nhiều người đã chạy vào Nam, ngày nào ga Bắc Bình cũng chật kín người, phần lớn trong số họ đều muốn tìm một lối thoát phía bên kia bờ Trường Giang.

Thế cục nơi Bắc đã loạn lạc, mà chốn Nam này cũng chẳng còn yên bình.

Sau khi đã vững thế, người Nhật bắt đầu đưa thuyền bè và quân đội vào đất Trung Hoa, chèn ép các tô giới, thậm chí họ còn yêu cầu mở rộng thêm đất đai khiến Anh, Pháp, Mĩ bất bình. Vậy mà không ngờ người Nhật còn gan đến mức bao vây một tòa cao ốc rồi bắn chết một người Tây.

Tất nhiên phía họ giận giữ lắm, nhưng mấy năm này xa quê, cuộc sống yên bình, căn bản họ không còn chút giá trị võ lực nào nữa. Quê quán lại xa cách nghìn trùng, Nhật Bản là láng giềng thân cận, họ không tài nào so vũ khí lại nổi, đành phải im hơi lặng tiếng mà thỏa hiệp.

Kể từ đó, người Nhật ngày càng hống hách hơn, thường xuyên gây chuyện tại Thượng Hải. Mà phía chính phủ, quả nhiên như Thiệu Hoa đã dự đoán, từ việc chăm lo đất nước biến thành một đám nịnh bợ người Nhật.

Ban đầu Hứa Lộc không dám liên lạc Phó Diệc Đình, nhưng thế cục đã thay đổi, cô cũng đành phải phát điện báo, anh sẽ giúp cô giải quyết công việc từ xa. Bây giờ cô chỉ ngủ được nhiều lắm là năm tiếng một ngày, chỉ hận không thể phân thân ra làm việc, may là còn vài người giúp đỡ đắc lực, lại có Phó Diệc Đình bày mưu tính kế, cô đã nắm rõ quy cách, mưu mẹo làm ăn.

Hôm đó Hứa Lộc lại dậy lúc năm rưỡi như cũ, cô vươn vai vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Dạo này cô ngủ rất say, không có báo thức sẽ không dậy nổi, vừa mở mắt đã phải đối diện với đám tài liệu chồng như núi, hẳn là mấy năm nay Phó Diệc Đình cũng không qua dễ dàng.

Thím Lưu luôn ở cạnh cô để chăm lo miếng ăn, giấc ngủ, dần dà đã thân thiết với cô hơn, không còn khách sáo như thuở ban đầu nữa.

Nghe thấy tiếng rồi giường, thím Lưu vào thu dọn quần áo giúp cô rồi nói: "Bà chủ, tôi muốn hỏi bà chuyện này ạ."

Hứa Lộc vừa đánh răng vừa nhìn bà, tỏ vẻ không hiểu: "Có chuyện gì ạ?"

"Có phải bà chưa đến kỳ hai tháng rồi không?"

- Thím Lưu hỏi nhỏ. Ngày nào bà cũng giặt quần áo cho bà chủ, biết những chuyện riêng tư như thế cũng bình thường.

Hai tháng nay Hứa Lộc bận tối mặt tối mũi, làm gì có thời gian nghĩ đến kinh nguyệt, bây giờ bà ấy nhắc cô mới nhớ hình như hai tháng rồi cô chưa có, bèn gật đầu. Thím Lưu nói ngay: "Bà chủ, chuyện kinh nguyệt là chuyện quan trọng, phụ nữ chúng ta không lơ là được đâu ạ. Nếu có mệnh hệ gì, tương lai sẽ khó sanh đẻ, hay là…?"

- Mắt bà sáng lên khi nói đến lời phía sau.

Dựa theo "tần suất" lúc ông chủ còn ở nhà, hoàn toàn có thể có "khả năng đó". Nhưng mà trước nay bà chủ vẫn luôn qua loa đại khái, sợ là sẽ không vui…

Hứa Lộc biết ý bà, lòng cô rơi "lộp bộp"xuống. Bây giờ mà có con thật, sợ không phải tin vui. Cô bèn bảo thím Lưu: "Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viên ngay, thím cứ giữ bí mật trước đã."

Thím Lưu gật đầu.

Thế là Hứa Lộc ngồi xe riêng đến bệnh viện, bác sĩ là một người Tây, sau khi nghe cô miêu tả triệu chứng, ông bèn bảo y tá đưa cô đi kiểm tra. Một lát sau, vị bác sĩ kia cầm kết quả rồi gọi Hứa Lộc vào phòng khám một lần nữa. Ông nói với điệu chúc mừng: "Thưa bà, chúc mừng bà, bà đã có thai rồi ạ. Đây là kết quả kiểm tra."

Hứa Lộc ngẩn ra đó, cầm tờ kết quả mà còn thấy như trong mơ. Lòng cô bây giờ vừa mừng vừa lo, không có Phó Diệc Đình ở đây, thế cuộc lại loạn, sống còn chưa nổi nữa, cô phải bảo vệ con như thế nào đây?

Nó tới không phải lúc quá.

Hứa Lộc cầm báo cáo ra khỏi bệnh viện, lúc lên xe rồi vẫn còn ngơ ngác.

Tài xế là chú Lâm cảm thấy cô không ổn, cho là có chuyện gì rồi, bèn hỏi với vẻ quan tâm: "Bà chủ, bà vẫn khỏe chứ ạ?"

Hứa Lộc lắc đầu, bây giờ cô cũng không biết phải trả lời thế nào nữa. Y tế thời này còn lạc hậu, sinh con đã là dạo quỷ môn quan một vòng rồi chứ nói chi là phá thai. Chưa hết, sao cô có thể nỡ lòng bỏ đi sinh mạng bé bỏng này đây? Nếu Phó Diệc Đình biết, chắc chắn anh cũng không cho phép. Từ lúc ban đầu còn sợ hãi, hiện cô đã bình tĩnh rồi, thậm chí còn thấy mừng vui nữa.

Đó chính là bản năng của một người mẹ, cô không gạt được chính mình. Đứa bé này, dù có khó khăn thế nào đi nữa, cô cũng phải sinh con ra.

"Chú Lâm, phiền chú đưa tôi đến nhà họ Phùng, tôi có chuyện muốn gặp mẹ."

Chú Lâu gật đầu, khởi động xe rồi rời khỏi bệnh viện.

Phùng Thanh đã đến Nhật Thăng làm việc, đãi ngộ khá khẩm, mà giám sát Vương cũng hay ngợi khen. Con bé này đã hiểu chuyện hơn rồi, có thể là do cuộc sống loạn lạc, nó biết thương chị nên mới san sẻ việc nhà.

Lý thị đang ngồi đọc báo một mình trong phòng khách, bây giờ thì bà quan tâm chuyện "quốc gia đại sự" lắm. Nghe thấy tiếng mở cửa, bà bèn ngoảnh ra nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!