Chương 70: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Hứa Lộc và Vương Kim Sinh được yêu cầu chờ ở trong nhà, họ cũng không biết tình hình ngoài kia thế nào, Hứa Lộc siết chặt tay. Thiệu Hoa nói mười là chắc chín, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì phải làm sao?

Cô chưa từng trải qua giai đoạn nào khó khăn như thế này.

Bỗng nhiên, cửa bật mở, Hứa Lộc nhìn ra thì thấy Phó Diệc Đình đi vào.

"Lục gia!"

- Vương Kim Sinh kích động đứng dậy: "Ngài không sao chứ ạ?"

Phó Diệc Đình chỉ nhìn về phía Hứa Lộc, ánh mắt anh tràn đầy những xúc cảm không sao tả nổi. Hứa Lộc chạy ngay về phía anh, cũng không để ý còn người ngoài mà lao vào lòng anh như muốn nhập vào xương tủy, cô siết chặt eo Phó Diệc Đình. Dù ngàn từ vạn ngữ đã bên môi, họ vẫn im lặng như thế.

Anh đưa tay lên xoa lưng cô, nhẹ giọng: "Anh phải đi tắm trước, người đã bẩn quá rồi. Em đi lấy quần áo giúp anh nhé."

Hứa Lộc gật đầu rồi theo anh lên lầu.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hứa Lộc thấy cái vali nhỏ mà mình đã dọn xong nằm yên trong một xó thì bỏ tạm sang một bên, đoạn mở tủ quần áo ra để lấy đồ lót, áo ngủ cho Phó Diệc Đình.

Cô ôm hết đến cạnh cửa, hỏi: "Em bỏ lên giường cho anh nhé."

"Em mang vào giúp anh đi."

- Phó Diệc Đình nói.

Hứa Lộc hơi do dự song vẫn đẩy cửa vào.

Thím Lưu được phân công lên dọn quần áo của Phó Diệc Đình, nhưng vào phòng lại không thấy ai cả, chỉ nghe mỗi tiếng thầm thì xen lẫn tiếng nước chảy trong phòng tắm. Ban đầu đúng là nhỏ thật, sau giọng đó ngày càng không bình thường, đầu tiên là tiếng nữ gắt: "Anh buông em ra, quần áo ướt cả rồi. Tay của anh đang…"

Người đàn ông nói: "Em không muốn đứng thử à? Tư thế này tuyệt lắm"

"Không phải anh không ngủ hai ngày rồi à? Không thấy mệt sao… Ưm"

Sau đó thím Lưu nghe có tiếng loáng thoáng như tiếng nhịp phóng túng thì hoảng hồn chạy ra ngoài. Bà là người đã có tuổi, tất nhiên biết trai gái cạnh nhau sẽ muốn làm gì, nhưng mà ông chủ mới về thôi, lúc tắm cũng không quên thân thiết với vợ, đúng là tân hôn có khác.

Hứa Lộc bị ép tắm chung, Phó Diệc Đình ôm cô vào đặt lên giường, lại đi dọn quần áo và đồ lót đã ướt của cô. Quần áo vốn có của Hứa Lộc đã nằm hết trên đất, ướt đến mức không mặc được nữa.

Hứa Lộc trùm khăn tắm mà nằm, có hơi mệt. Từ khi anh về đến nay, dù rõ là ly biệt sắp đến nhưng không ai chủ động nói gì cả. Cô không muốn anh đi, nhưng bác Thiệu nói đúng, để anh đến Hương Cảng là cách tốt nhất họ có bây giờ.

Phó Diệc Đình cầm một bộ áo ngực và quần lót trắng ra, ôm Hứa Lộc dậy rồi giúp cô mặc vào. Hứa Lộc tựa người vào vai anh, hôn lên làn da thơm nhạt hương xà phòng, để mặc anh táy máy, đoạn lại nhẹ nhàng nói: "Em viết xong thư ủy thác rồi, trên bàn làm việc, lát nữa anh ký đi".

Phó Diệc Đình không hề dừng lại mà hỏi: "Thư ủy thác gì?"

"Thư ủy thác toàn bộ sản nghiệp của anh cho em tạm quản lý. Có thể sẽ có kẻ không phục, anh hãy để giám sát Vương, quản lý Mã và giám đốc Diệp cùng giúp em một tay, qua được thời gian này là tốt rồi."

Phó Diệc Đình nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt trong suốt của cô, lòng lại dằn vặt. Sao anh có thể để những thứ đó đè lên đôi vai gầy yếu của cô chứ? Còn anh, đi thì rất dễ.

Hứa Lộc vươn đến hôn môi anh, sau lại chôn đầu vào cổ người yêu: "Bác Thiệu nói anh nhất định phải đi. Tình thế không còn ổn định, dù đã đưa được anh ra rồi, em sợ chính phủ chưa chịu buông tha chúng ta, tệ nhất là sẽ cho người ám sát. Anh cứ giao hết chuyện làm ăn cho em, có những trợ lý đắc lực kia, em sẽ cố gắng ổn định cục diện, chờ ngày anh về."

"Uyển Uyển."

- Phó Diệc Đình cúi đầu hôn lên mái tóc nửa khô, nửa ướt của cô: "Em đi với anh"

"Em cũng muốn ở bên anh, nhưng bây giờ không được. Mẹ em, em gái em vẫn còn ở đây, cả những người phải dựa vào anh nữa, họ phải làm sao đây? Nhà máy dệt tính thế nào? Chúng ta phải chịu trách nhiệm với họ. Anh đến Hương Cảng có thể tìm hiểu cơ hội bên đó, sau này có lẽ chúng ta sẽ cần dùng."

- Hứa Lộc cố gắng bình tĩnh.

Phó Diệc Đình vuốt tóc cô, mãi không lên tiếng. Anh biết hiện tại thời cục rất nguy hiểm, dù anh có "thông thiên" thế nào cũng không thể ở lại Thượng Hải nữa, không chỉ hại mình mà còn hại những người khác. Nếu anh đi rồi, nhiều nhất những kẻ kia chỉ bực tức chứ không làm khó được ai cả. Tuy vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện để mặc cô phải chống lại cơn mưa to gió lớn kia, bản thân không thể chở che cho cô, anh thấy vô cùng áy náy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!