Chương 7: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Hôm nay Hứa Lộc mặc một chiếc áo sơ mi trắng và váy dài màu đen. Sau khi lên xe, Tanaka Keiko quan sát cô một lát rồi nói: "Chúng ta đi luôn bây giờ à? Tiểu thư có cần thêm thời gian chuẩn bị không?"

Hứa Lộc cúi đầu nhìn trang phục của mình: "Không được à?"

- Đây đã là bộ trang phục chững chạc nhất của cô rồi. Có thể cô ấy cảm thấy cô quá non nớt, chẳng khác gì một học sinh.

Tanaka Keiko không nói gì, chỉ đưa thẳng cô đến bách hóa Hân Hân trên đường Nam Kinh. Vì thời gian cũng còn sớm nên hai người ghé quầy trang sức, Hứa Lộc chỉ tiện tay lật một cái bảng giá lên xem thử thì bị hù sợ: "Tiểu thư Tanaka, thật ra cũng không cần phiền cô đến mức này đâu…"

- Nhưng Tanaka Keiko vẫn cầm lên một chiếc quần âu kẻ ô và một cái áo sơ mi trắng thêu hoa, đẩy Hứa Lộc cùng cả đống đồ đó vào trong phòng thay quần áo: "Cô chính là bộ mặt của tôi đó, mau đi thay nhanh nào."

Hứa Lộc không thể làm gì, chỉ đành đi đổi quần áo rồi quay trở lại. Nhân viên bán hàng lập tức khen lấy khen để. Lúc này Keiko mới hài lòng thanh toán, đoạn lại mua cho Hứa Lộc một đôi hoa tai ngọc trai và đồng hồ đeo tay.

"Tiểu thư Tanaka…"

- Hứa Lộc cứ bị cô nàng kéo đi mua đồ như vậy, căn bản không từ chối được. Nhưng cho dù cô có làm không ngày hôm nay cũng không đủ tiền trả hết đống này đâu. Quần áo không còn chưa đủ, Tanaka Keiko lại đưa cô đến một salon tóc nổi tiếng. Thợ trang điểm ở đó cũng là người Nhật Bản, người đó trò chuyện với Tanaka Keiko vài câu rồi bắt đầu cầm kéo lên. Tóc Hứa Lộc vốn ngắn sẵn, có vài cọng đủ dài để che trán.

Thợ cắt tóc giúp cô cố định tóc sau ót thành một bút, đoạn chỉnh lại mấy lọn tóc kia, thoạt trông rất ra dáng một tiểu thư quý tộc.

Tanaka vô cùng hài lòng với sự lột xác này của Hứa Lộc, cô nàng kéo cô ra cửa rồi ngồi lên xe hơi.

Hội Liên hiệp Thương nhân thành phố Thượng Hải cũng ở trên đường Nam Kinh, xe vừa đậu ở cửa thì đã thấy có mười mấy người đàn ông mặc kimono xuất hiện ở đó. Bọn họ vừa nhìn thấy Tanaka Keiko thì vội vã tiến đến chào. Nhà Tanaka ở Nhật Bản vốn là một gia tộc danh giá, mà những người này đều là gia nhân nhà bọn họ. Dẫn đầu họ là một người đàn ông gọi là Matsumoto, bề ngoài của ông ta vừa uy nghiêm vừa thận trọng.

Tanaka Keiko giới thiệu Hứa Lộc với bọn họ, Matsumoto nghe nói cô là người Trung Quốc thì ánh mắt trở nên kiêu căng và khinh thường vô cùng rõ ràng.

Vốn là nhận việc vì tiền, Hứa Lộc cũng không để ý đến thái độ của ông ta. Đoàn người đi vào bên trong, ngay lập tức có một cô gái – có vẻ như là thư ký chạy đến, bị một dàn người dọa sợ nên cũng không biết phải làm gì: "Xin hỏi các vị là…"

Hứa Lộc tiến lên nói: "Đây là quản lý của hội thương mại Tanaka, hôm nay chúng tôi có hẹn gặp ngài Phó."

Vị thư ký lật tập hồ sơ trong tay, xác nhận xong rồi mới nói: "Mời các vị đến phòng hội nghị ở lầu ba chờ một lát ạ, Phó tiên sinh vẫn chưa đến ạ."

"Cảm ơn."

Hứa Lộc đứa đám Tanaka Keiko lên phòng họp bằng thang máy. Nơi này rất trống trải, chỉ có một cái bàn và nhiều ghế khác nhau. Keiko đưa tay lên xem đồng hồ, người Nhật Bản xưa này vẫn rất đúng giờ, Matsumoto không ngừng quay sang Keiko để xác định thời gian. Đoạn ông ta lại trừng mắt với Hứa Lộc như thể cô ở cùng phe với Phó Diệc Đình vậy.

Vừa lúc đó thì cửa phòng họp được đẩy ra, mấy chục người mặc âu phục mang giày da đi vào bên trong. Phó Diệc Đình là người dẫn đầu: Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen ngoài bộ vest, đội mũ, cách ăn mặc vô cùng hợp quy cách. Đi cạnh anh là Tô Mạn, còn có một người đàn ông trẻ, chính là Vương Kim Sinh.

Tanaka Keiko đứng lên đầu tiên, mọi người cũng đứng dậy theo cô nàng.

"Xin lỗi mọi người."

- Phó Diệc Đình cởi áo khoác và mũ ra đưa cho người phía sau, đoạn ngồi xuống mới nói: "Vị này là Tô Mạn. Hôm nay cô ấy đến chụp quảng cáo cho công ty của tôi. Ban nãy tôi đến studio xem qua, vì sợ trì hoãn nên phải đưa cô ấy đến cùng."

Tô Mạn đứng dậy đầy duyên dáng, gật đầu chào mọi người. Hôm nay cô ta mặc một bộ áo dài Mãn Châu bằng nhung đậm màu, bên trên có thêu hoa mẫu đơn, vai còn choàng thêm một chiếc áo khoác lông, tỏ vẻ rất ung dung quý phái. Cô ta rất hợp với lối trang điểm đậm này, lòe loẹt rõ ràng.

Hứa Lộc bèn dịch lại lời cho Tanaka Keiko nghe. Lúc này Phó Diệc Đình mới chú ý đến cô, ánh mắt chỉ dừng lại một chút rồi dời đi chỗ khác. Phiên dịch viên ngồi sau lưng anh nói nhỏ: "Ngài Phó, tiếng Nhật của vị tiểu thư kia tốt quá. Sợ là hôm nay chúng ta sẽ bị thua thiệt.

Phó Diệc Đình cắt ngang anh ta: "Tôi bỏ tiền ra mời anh là để anh đến nói với tôi mấy lời này sao?"

Vị phiên dịch kia im lặng ngay.

Sau khi vào thì Tô Mạn đã thấy Hứa Lộc rồi, cuối cùng cô ta cũng nhận ra đây chính là vị tiểu thư đã gặp ở biệt thự nhà họ Phó. Hôm nay cô ấy trông qua khác, khí chất học sinh kia đã biến đâu mất, sự quyến rũ của một quý cô tràn ngập khắp người cô ấy, tuyệt đối không thể xem thường.

Tanaka Keiko nhắc lại chuyện mua tòa nhà lần nữa, phiên dịch viên liền thuật lại cho Phó Diệc Đình ngay. Nhưng anh ta chỉ vừa nói đôi câu thì Hứa Lộc đã phát hiện ra sai lầm, cô lập tức sửa lại: "Tiểu thư Tanaka mong có thể ký hợp đồng vĩnh viễn, chứ không phải hợp đồng dài hạn, hai khái niệm này không giống nhau. Ngoài ra cô ấy cũng đề nghị mua bằng hối phiếu, không phải kỳ phiếu, mong anh có thể dịch kỹ hơn."

(Hối phiếu và kỳ phiếu là hai từ chuyên ngành, Sel không tiện giải thích. Nhưng nhìn chung thì sự khác nhau rõ nhất giữa hai loại phiếu này là thời hạn chi trả)

Phó Diệc Đình nghe vậy thì trợn mắt nhìn vị phiên dịch trẻ tuổi kia một cái, cũng không bộc lộ sự không vui ra ngoài lời nói. Nếu không phải vì hôm nay anh tôn trọng Tam gia, anh cũng sẽ không đến đây. Nhưng đến rồi thì phải mời thêm phiên dịch, đành tìm tạm người này, không ngờ lại thất thố như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!