Chương 6: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Vốn Hứa Lộc tưởng rằng "nhà hàng nhỏ" trong lời Lăng Hạc Niên nhiều lắm chỉ hơi sang trọng một chút, không ngờ tài xế lại đưa mọi người đến một khu vườn nằm trong một dinh thự tư nhân đầy xa hoa. Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn phong cách phương Tây, lập tức có người phục vụ đến mở cửa.

Hình như nhà hàng này có thẻ hội viên, từ địa điểm đến cách tiếp đãi đều vô cùng kín đáo.

Bồi bàn đưa ba người Hứa Lộc đến một bàn ăn cạnh hành lang bằng đá, từ nơi này có thể thưởng thức vẻ đẹp của khu vườn tư nhân một cách trọn vẹn mà không phải lo việc bị nắng rọi vào. Lăng Hạc Niên chịu trách nhiệm việc gọi món trong khi tiểu thư Tanaka kể cô nghe chuyện buồn phiền của cô ấy: Nhà Tanaka muốn mua một tòa nhà cao tầng ở Thượng Hải để mở công ty tư nhân, nhưng bây giờ gần như tất cả những khu vực tốt ở chốn này đều đã bị thu vào tay hội Liên hiệp Thương nhân rồi.

Tanaka Keiko đã lui đến đó không ít lần, nhưng đám người Tây Phương kia đều là những kẻ mắt cao qua đầu, nhất quyết chẳng chịu thỏa hiệp. Cuối cùng có người tiến cử Keiko cho Tam gia, ông ta lại sắp xếp để cô ấy đi gặp Phó Diệc Đình.

Cả hai đã hẹn xong thời gian gặp mặt, chỉ là không ngờ nhà của người phiên dịch lại xảy ra chuyện. Ngày mai Lăng Hạc Niên phải về Bắc Bình một chuyến, bây giờ muốn tìm phiên dịch cũng không còn kịp nữa.

Tanaka Keiko nắm lấy đôi bàn tay của Hứa Lộc: "Liệu tiểu thư có thể giúp tôi một lần này không? Tôi sẽ trả cho cô thật xứng đáng, ba mươi đồng một giờ."

Đây quả là một món hời đầy khả quan, bởi lẽ bây giờ ở chốn Thương Hải này, tiền lương của một người bình thường nhiều lắm cũng chỉ được mười mấy đồng. Chỉ là ban nãy Hứa Lộc vừa bị Phó Diệc Đình từ chối, tạm thời cô không muốn gặp lại người đó nữa. Còn đang do dự chẳng biết phải đáp lời như thế nào thì Lăng Hạc Niên đã gọi thức ăn xong, anh ta nói với Hứa Lộc: "Chúng tôi cũng biết lời đề nghị này có phần đột ngột, sợ là đã làm khó tiểu thư rồi.

Nhưng Keiko thật sự rất ấn tượng với vốn Nhật ngữ phong phú của cô, cô ấy đã phỏng vấn nhiều phiên dịch viên rồi mà không thấy hài lòng. Mong cô có thể suy nghĩ kĩ càng một chút."

Vốn Hứa Lộc đã nghĩ ba người chẳng qua chỉ là "bèo nước gặp nhau", không ngờ vẫn còn có cơ hội gặp lại. Giữa nơi Thượng Hải rộng lớn này, gặp được lần nữa âu cũng có thể xem là duyên phận. Tuy biết lai lịch hai người này không đơn giản, nhưng căn cứ theo nguyên tắc lịch sự, Hứa Lộc lên tiếng: "Tiểu thư Tanaka, trước nay tôi chưa bao giờ tham gia một bàn đàm phán nào cả, sợ là không đủ kinh nghiệm để đảm đương trọng trách này."

"Không sao! Tiểu thư vẫn có đủ thời gian chuẩn bị."

- Keiko cảm thấy giọng điệu của cô đã có vẻ thỏa hiệp thì vô cùng phấn khởi: "Với vốn Nhật ngữ tuyệt vời của tiểu thư, tôi dám lấy danh dự ra bảo đảm với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn cả."

Dù sao Hứa Lộc cũng đang cần tiền gấp, nay có thể tự kiếm tiền bằng năng lực của chính mình thì không có lý do gì để cô từ chối cả.

"Vậy thì cảm ơn tiểu thư, có thể tôi sẽ thử sức một lần."

"Tiểu thư đồng ý thì vui quá."

- Tanaka Keiko cúi đầu chào cô đầy cung kính: "Tôi sẽ cho người mang tài liệu đến chỗ tiểu thư sau, xin đa tạ."

Ở phía đối diện hai người, Lặng Hạc Niên nâng cốc lên, nói: "Chúng ta cùng chúc mừng cuộc đàm phán thành công."

Ba người vừa uống cừa cười, cũng không bàn chuyện công việc nữa. Thức ăn được bưng lên liên tục: Có vịt quay Bắc Kinh, lẩu cừu non Mông Cổ, thịt xào sốt đậu ngọt, gà Kung Pao, vi cá om lòng đỏ trứng, tổ yến chưng đường phèn và lộc nhung tam trân. Món nào cũng là đặc sản Bắc Kinh, gia vị phong phú, chế biến cũng tốn khá nhiều thời gian.

Lăng Hạc Niên nói nơi này lấy khẩu vị Phương Bắc làm gốc, dung hòa các loại gia vị lại với nhau, đầu bếp cũng là truyền nhân của ngự trù hoàng cung, chỉ sợ Phùng Uyển là người gốc Thượng Hải ăn sẽ thấy không quen. Chỉ là anh ta không biết, có thể Hứa Lộc đã ăn rất nhiều của ngon vật lạ ở thế giới cũ, cũng có tình yêu độc nhất dành cho ẩm thực Tứ Xuyên, nhưng khẩu vị nào cô cũng nhận được.

Tanaka Keiko chống cằm nhìn Hứa Lộc: "Mỗi lần thấy tiểu thư ăn cái gì đó là tôi lại cảm thấy món ăn kia rất ngon, thành ra cũng vừa miệng hơn."

Hứa Lộc hơi ngẩn một chút, quên cả việc nuốt thức ăn trong miệng xuống. Lăng Hạc Niên thấy cô như vậy thì bật cười, ánh mắt nhìn cô cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Sau bữa ăn, Tanaka Keiko có chuyện phải đi trước, định để Lăng Hạc Niên đưa Hứa Lộc về nhà. Mặc cho cô từ chối mãi, anh ta vẫn khăng khăng đòi tiễn cô đến tận cửa, cuối cùng Hứa Lộc cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Lúc lên xe Hứa Lộc cảm thấy hơi mệt nên dựa vào lưng ghế, nhìn ra quang cảnh đường phố xẹt qua cửa sổ, tâm trạng cũng dần trở lại bình thường. Đêm qua đầu óc cô cứ phấn khởi nao núng khiến cô không sao ngủ được, bây giờ mệt mỏi ập đến, cuối cùng không kìm nổi mà nhắm mắt lại.

Dọc đường đi Lăng Hạc Niên cũng không nói gì, người này thật sự rất biết đọc cảm xúc của người khác, cảm giác ở cạnh anh ta thoải mái vô cùng.

Đến trước hẻm nhà Hứa Lộc, cô bước xuống xe thì anh ta cũng xuống theo. Cô bèn nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu: "Không biết ngài Lăng còn việc gì nữa?"

Anh ta cười nói: "Nghe nói trị an của khu vực này không tốt lắm, hay là để tôi đưa tiểu thư vào đến tận nhà được không? Nếu có chuyện gì tôi sẽ thấy rất khó xử."

Hứa Lộc nhìn nụ cười của anh ta, đột nhiên cảm thấy sự lạnh lùng ban đầu lúc gặp nhau đã biến mất chẳng còn dấu vết. Có khi nào anh ta đã xem họ là bạn không?

Ánh sáng rọi nhàn nhạt trên những viên đá lót con đường nhỏ, dường như thời gian cũng đang trôi chậm lại. Hai người sóng vai vừa đi vừa trò chuyện, có không ít hàng xóm bắt gặp họ thì trêu chọc: "Cô Phùng, vị tiên sinh này xuất sắc quá. Là bạn trai của cô à?"

Hứa Lộc xua tay lắc đầu, vì sợ phiền phức nên cô kéo tay Lăng Hạc Niên lẩn vào dòng người đông đúc. Cánh tay của người đàn ông rất rắn rỏi, phảng phất mùi nước hoa đầy quyến rũ mà chỉ khi ở gần mới cảm nhận được.

Lúc đã đến được một nơi ít người hơn, Hứa Lộc mới buông tay anh ta ra: "Xin lỗi anh. Lòng hiếu kỳ của hàng xóm chỗ tôi khá nặng, mong lần sau sẽ không như vậy nữa."

Chẳng qua chỉ là lời thuận miệng, nhưng lúc nói xong cô mới phát hiện ra hình như mình vừa chủ động hẹn gặp người ta thêm lần nữa, bèn không nhịn được mà thấy lúng túng. May là Lăng Hạc Niên không để ý lắm, chỉ nói: "Lúc còn bé tôi sống ở Bắc Bình, quan hệ với hàng xóm láng giềng khá ổn, trong hẻm cũng có rất nhiều hàng quán. Sau này dọn đi rồi tôi vẫn hay nhớ về chốn xưa cũ đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!