Chương 41: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Hứa Lộc về đến nhà, Phùng Thanh đang dọn dẹp bát đũa, thấy cô thì hỏi: "Chị, chị ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

- Hứa Lộc hỏi: "Mẹ đâu rồi em?"

Phùng Thanh chỉ tay vào phòng hai vợ chồng: "Đang lau người cho cha. Chị, em muốn nói chuyện này."

Vốn là Hứa Lộc đã đi được mấy bước rồi, nghe cô nàng nói thế, bèn dừng lại nhìn. Phùng Thanh để đồ lên bàn, lại kéo cô sang một bên: "Mẹ nhờ được người ta tìm việc cho em ở Nhật Thăng, em cứ cảm thấy bạn mẹ không thể giỏi như thế. Có phải ngài Phó giúp em không ạ? Không phải ngân hàng đó đầu tư cho xưởng của chúng ta sao?"

Con bé đoán được rồi, Hứa Lộc cũng không muốn giấu, bèn gật đầu.

Phùng Thanh ngó một cái vào trong, như sợ Lý thị nghe được, nói lí nhí: "Chị. Em không muốn làm thư ký đâu, cả ngày chỉ có một đống chữ, lại sửa sang tài liệu nữa, chán chết được. Ngài Phó có tiền như thế, sản nghiệp của ngài ấy cũng có công ty điện ảnh phải không? Hay là chị nói với ngài ấy đi, để em vào công ty làm việc?"

Hứa Lộc nhìn cô nàng: "Em muốn làm gì ở đó?"

Phùng Thanh lần lựa mãi, không dám nói, hẳn là vẫn còn ôm mộng minh tinh. Ước mơ của mỗi người, đúng là nên được tôn trọng, nhưng nào có đơn giản như con bé nghĩ? Hứa Lộc không biết phải khuyên thế nào, bèn bảo: "Đợi chị thương lượng với anh ấy rồi tính."

"Cảm ơn chị!"

- Phùng Thanh đã được toại nguyện, bèn tiếp tục công việc với vẻ phấn chấn.

Hứa Lộc lắc đầu, mấy ngày nay, xem như con bé đã an phận, không gây chuyện nữa. Sống với nhau một thời gian, cô cũng hiểu cô nhóc này mấy phần. Nó ra đời chưa lâu, vẫn còn chút háo danh và ích kỷ, nhưng lại không phải kiểu người xấu.

Hứa Lộc đi vào trong, Lý thị vẫn đau lau người cho chồng. Phùng Dịch Xuân nằm liệt giường, ăn uống không được bao nhiêu, lại không vận động, nên cơ thể chỉ còn da bọc xương. Lý thị nghe lời bác sĩ Tây, xoa bóp cho chồng rất chăm chỉ, nhưng tỉ lệ tỉnh lại của ông ngày càng thấp. Bây giờ coi như "ngựa chết thành ngựa sống" rồi.

(Sel: Câu này có ý là cố gắng trong thế tuyệt vọng)

"Tiểu Uyển, có chuyện gì sao con?"

- Lý thị bận bịu lắm, nhưng vẫn hỏi.

"Mẹ, con muốn nói cho mẹ chuyện này."

- Hứa Lộc hít một hơi thật sâu: "Con đang yêu Phó Diệc Đình."

Lý thị cứng người lại, bà quay lưng, nói như không tin được: "Con bảo sao? Con nói con đang yêu ai?"

- Bà cứ nghĩ là mình nghe lầm.

"Phó Diệc Đình."

- Hứa Lộc lặp lại: "Chúng con yêu nhau cũng được một thời gian rồi, nhưng con chưa dám nói. Hôm nay anh ấy đã cầu hôn con, con cảm thấy phải nói cho mẹ biết."

Lý thị nghe xong, bà ngã xuống cạnh giường, tựa như vừa nghe tiếng sấm trên mặt đất. Bất chợt, bà bật dậy, nắm hai vai con gái thật chặt: "Tiểu Uyển, con quen ai yêu ai, vốn là mẹ không muốn can thiệp. Nhưng Phó Diệc Đình… Con quen cậu, là tự nguyện sao? Hay là cậu ta ép buộc con?"

Hứa Lộc lắc đầu: "Mẹ, con thích anh ấy, anh ấy cũng đối xử với con rất tốt, không như mẹ nghĩ đâu ạ."

Lý thị nhìn ánh mắt kiên định của con gái, trông không hề giống bị ép buộc, lòng bà nặng trĩu. Tuy nhà bà không phải gia đình "đại phú đại quý", nhưng gia thế trong sạch, bạn bè người quen cũng là chỗ hiền lành. Đúng là Phó Diệc Đình có tiền có thế, nhưng bối cảnh của cậu ta… Xuất thân như vậy, chắc chắn không thể xem là trong sạch. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, có lẽ sẽ khiến bạn bè, thân thích của gia đình chỉ trỏ sau lưng.

Lý thị là kiểu phụ nữ truyền thống, sợ nhất là lời bịa đặt, đôi khi, một giọt nước nhỏ cũng có thể dìm chết người.

"Con… Hai đứa yêu nhau từ lúc nào?"

- Lý thị lẩm bẩm: "Chẳng lẽ từ lúc nó hấp tấp đến thăm bệnh cha con, sau đó lại đầu tư cho xưởng dệt? Có phải từ đầu nó đã muốn vậy phải không? Kiểu phụ nữ nào mà nó không có được? Sao cứ phải là con gái của mẹ?"

- Nói đến phần sau, giọng Lý thị run run.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!