Chương 32: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Tháng giêng đến, nhà nhà bận rộn chuyện gia đình, bạn bè, hội chùa ở các địa phương cũng tấp nập. Vừa hay Phùng Thanh được nghỉ đông, ngày nay cũng ra ngoài đi chơi với bạn học, Lý thị quản không được. Thiệu Hoa lại ghé thăm lần nữa, lui xong chuyện hôn ước, cũng vì vấn đề này mà Lý thị không gửi Phùng Thanh qua đó được, chỉ có thể hỏi thăm ở chốn khác.

Hứa Lộc nghỉ một mạch đến mùng ba, lúc về lại nhà máy, xưởng trưởng Ngô nói mới đầu năm đã nhận liền mấy đơn hàng. Trong đó còn có ông chủ Cố, là người quen cũ, thấy nay nhà máy dệt đã khôi phục kinh doanh, bèn xuống nước, nhờ quan hệ để liên lạc với xưởng trưởng. Ông hỏi ý Hứa Lộc:

"Thời vận khó khăn, chuyện làm ăn không mấy suôn sẻ. Bây giờ mấy người này lại đến ngửa bài tình cảm. Cô chủ xem…"

"Tất nhiên là không."

- Hứa Lộc lạnh giọng: "Chúng ta xem khách hàng như đồng nghiệp, nhưng ai cũng đến làm bạn thì còn làm ăn gì nữa? Huống hồ gì lúc chúng ta gặp khó khăn, có thấy bọn họ ló mặt ra đâu, tránh còn không kịp, bây giờ lại thò đầu ra. Xưởng trưởng Ngô, bác nhớ kĩ giúp tôi, giá cả ưu đãi chỉ áp dụng riêng cho bác Diêu. Tôi đã bàn chuyện này với bên Nhật Thăng rồi, còn mấy mối khác, cứ dựa vào giá thị trường mà làm."

"Được, tôi đã hiểu. Đây là một số đơn đặt hàng khác, có một đơn rất đặc biệt, cô chủ xem thử đi ạ."

- Xưởng trưởng Ngô rút một đơn ra đưa cho Hứa Lộc: Đây là một đơn đặt hàng đến từ shosha Tanaka, số lượng lại lớn vô cùng, tổng cộng đến hai nghìn xếp vải.

(Sel: Shosha, viết nguyên là sogo shosha – : Các công ti Nhật Bản chuyên kinh doanh nhiều loại sản phẩm và nguyên liệu)

Nghe nói shosha Tanaka vẫn còn đang tìm đất xây dựng, sao tự dưng bây giờ lại mua vải kinh doanh rồi?

Hứa Lộc bèn gọi số điện thoại theo đơn đặt hàng, đối phương cũng đang trong giờ nghỉ, người nhận máy là một thư ký nam trong ca trực.

Nghe Hứa Lộc giới thiệu mình là người quản lý nhà máy dệt Phùng Ký, anh ta bảo: "Hiện bên shosha chúng tôi đã mở rộng kinh doanh đến Thượng Hải. Tiểu thư Tanaka hy vọng có thể mang vải về bán ở Nhật, nên chúng tôi đã yêu cầu hoa văn và chất liệu đặc biệt, chúng tôi sẽ cử đại diện đến ký hợp đồng với quý vị sau ạ."

Hứa Lộc lịch sự nói: "Chuyện là như thế này. Vì số lượng đơn đặt hàng khá lớn, cơ sở mới của chúng tôi vẫn đang kỳ khởi công, sợ là không thể hoàn thành đúng thời hạn, liệu chúng tôi có thể hỏi ý kiến tiểu thư Tanaka về việc dời ngày không? Nếu không được, sợ là chúng tôi không thể nhận đơn của các vị."

Dường như đối phương cũng không tự quyết định được, do dự một lát rồi nói: "Vậy tôi sẽ báo với cô Tanaka, mong các vị chờ tin."

"Cảm ơn anh."

Hứa Lộc đặt điện thoại xuống, đọc địa chỉ trên đơn hàng, lại kéo ngăn kéo ra tìm tấm danh thiếp Tanaka Keiko đã đưa mình lúc mới gặp trên du thuyền. Sau một cuộc so sánh nhỏ, cô phát hiện ra công ty này đã dời đến tô giới công cộng, còn là một tòa cao ốc. Không lẽ họ đã thương lượng xong chuyện mua bán? Nên mới bắt đầu làm ăn?

Hứa Lộc nhấc điện thoại, lần này máy báo một lát cũng không có ai bắt máy. Cô vừa định cúp điện thoại, đầu kia đã truyền đến tiếng Vương Kim Sinh: "Xin chào, đây là Phó công quán."

"Thư kí Vương?"

- Hứa Lộc hỏi: "Lục gia có ở đó không?"

Vương Kim Sinh nhìn sang gian phòng cách vách, lúc này Phó Diệc Đình đang nằm trên giường, truyền nước. Anh ta cân nhắc lời nói, chắc chắn ông chủ không muốn tiểu thư biết bệnh tình của mình. Số điện thoại này là đường dây riêng của Lục gia, không mấy người biết. Trước lúc nghe điện thoại anh ta đã đoán được là tiểu thư, nhưng hiện tại Lục gia cần phải nghỉ ngơi.

Phó Diệc Đình nhìn anh ta: "Ai thế?"

Vương Kim Sinh che đầu ống nghe: "Là tiểu thư ạ."

"Đỡ tôi dậy."

- Phó Diệc Đình ngồi lên, nói với Viên Bảo đang đứng cạnh.

Vốn là phải khuyên, song biết tính Lục gia bèn vội đến đỡ anh. Phó Diệc Đình vịn vào giá treo bình, khó khăn lắm mới đến được thư phòng, ngồi vào ghế. Dạ dày anh cứ như có ai đó khoan vào, anh chậm giọng, dùng tay không cắm kim để nghe điện thoại: "Alo."

Hứa Lộc nghe giọng anh khàn thế thì sợ điếng người: "Anh làm sao thế? Giọng anh không ổn lắm."

"Không sao cả, mấy đêm nay đánh bạc cả đêm, có hơi mệt mỏi. Sao thế? Mới mùng ba đã đi làm?"

- Phó Diệc Đình trêu chọc.

Điện thoại cô có thể dùng, phòng làm việc mới có.

Hứa Lộc khẽ nhếch miệng: "Phải. Số em là số vất vả, ở không không nổi. Em muốn hỏi anh chút chuyện này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!