Editor: Selene Lee
Hứa Lộc biết Lý thị một lòng muốn gả cô đến nhà họ Thiệu. Chỉ cần nhà bên đó vẫn còn mong thế, Lý thị sẽ không bỏ qua, nên cô cảm thấy mình vẫn nên nói rõ với bên đó thì hơn, ít ra phải nói ý của mình cho Thiệu Tử Duật rõ, để bọn họ chủ động rút lui trong mối hôn sự này.
Lý thị đưa hai chị em ra cửa, đến cửa hàng mua một đống thuốc bổ.
"Mẹ, nhà họ Thiệu không thiếu gì đâu ạ, sao chúng ta phải dùng nhiều tiền như thế?"
- Phùng Thanh đau lòng.
"Bọn họ không thiếu, nhưng chúng ta cũng không thể đi tay không. Con đến giúp mẹ nhanh nào, đừng có đờ ra đó nữa."
- Lý thị nói.
Phùng Thanh thở dài, chỉ có thể làm theo, chờ Lý thị đến cửa hàng Tây xem thử rồi, Phùng Thanh mới đến nói nhỏ với Hứa Lộc: "Chị, em cứ có cảm giác có ai đi theo chúng ta."
Hứa Lộc quay lại nhìn xuống đường theo bản năng, lại hỏi bác Đinh bên cạnh: "Bác Đinh, bác thấy có người theo chúng ta ạ?"
Bác Đinh lắc đầu, vẻ ngạc nhiên: "Tôi không phát hiện gì hết, có thể là cô hai nhạy cảm quá rồi ạ."
"Thật à?"
- Nhưng Phùng Thanh đã có cảm giác như thế không phải ngày một ngày hai. Hôm nào đến trường hay tan học, cô nàng luôn cảm thấy có ai đó quan sát họ trong âm thầm, lúc đó cô nàng cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều, nhưng nghe nói dạo này xuất hiện nhiều tên biến thái cuồng theo dõi, thành ra có hơi sợ.
Lý thị chọn túi lớn túi nhỏ, đi ra khỏi tiệm, bác Đinh vội chạy lên đỡ.
Mấy người thuê hai chiếc xe kéo đến đường Lợi Ái. Phu kéo xe là một người hóng chuyện, bèn nói ngay: "Chốn đó là chốn của kẻ có tiền. Phu nhân có phúc quá."
Lý thị cười nhạt: "Tôi chỉ đến thăm một người bạn thôi, không có sống ở đó."
"Vậy hẳn là bạn bà cũng phận người sang đấy."
- Phu kéo xe giởi lởi.
Lý thị cười cười. Bà chỉ mong hai cô con gái kiếm được mối gả tốt, cơm áo không lo, làm bà chủ nhà giàu có. Cậu trẻ nhà họ Phùng còn nhỏ, tạm thời không cần nghĩ đến, nhưng Phùng Uyển đã không còn nhỏ nữa rồi, không bàn chuyện cưới gả mau sẽ biết thành gái lỡ thì mất. Hồi đó bà bằng tuổi con bé đã sắp sinh nó rồi.
Biệt thự nhà họ Thiệu cao ba tầng, tường ngoài màu vàng, phủ đầy những bụi dây leo, mang đến cảm giác kỳ bí tĩnh mịch. Cửa có hình vòm, hai cây cột đá chống lên lầu hai trông dài lắm.
Phùng Thanh không kìm được mà khen: "A, nhà đẹp quá đi mất, đẹp hơn nhà cũ của chúng ta nhiều."
Hứa Lộc đã "ra mắt" biệt thự họ Diệp và của người yêu, thậm chí còn có phong thái hơn, thành ra cảm thấy nhà họ Thiệu cũng chẳng phải chốn đặc biệt gì cả.
Thiệu Hoa biết sáng nay nhà họ Phùng sẽ đến, đã dặn người đi mua thức ăn từ sớm, còn nấu sẵn cơm. Ông ta ngồi đợi trong phòng khách, lên lên xuống xuống không yên, mãi đến khi có người làm đến báo nhà họ Phùng đã đến, ông mới nói ngay: "Mời họ vào nhanh lên!"
Lý thị đưa hai chị em và bác Đinh vào trong, việc làm đầu tiên là tặng quà: "Luật sư Thiệu, chút tâm ý này, mong bác chớ chê."
"Ai chà, chị đến là được rồi, mua quà cáp làm gì?"
- Thiệu Hoa nhận quà, giao cho người làm, lại nhìn hai chị em sau lưng Lý thị: "Hôm nay Phùng Uyển và Phùng Thanh, mỗi người một vẻ, đều là thiếu nữ xinh xắn."
"Cảm ơn bác Thiệu đã khen ạ, nhà của bác đẹp quá!"
- Phùng Thanh ngọt miệng.
"Cháu thích nơi này à? Vậy sau cứ đến chơi thường xuyên, có cần bác đưa hai cháu đi xem thử không?"
- Thiệu Hoa dịu dàng.
Phùng Thanh gật đầu háo hức, đi thăm nhà đẹp là điều cô nàng thích nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!