Editor: Selene Lee
Lúc Hứa Lộc kịp nhận ra là mình đã nói gì, phản ứng đầu tiên của cô là: Đồ điên!
Với thân phận và địa vị của họ, thậm chí còn chệnh lệch về thế giới. Yêu nhau, khó khăn chồng chất. Cứ coi như là cô thích anh, vậy cũng không nên biểu lộ ra ngoài thẳng thắn như thế, hẳn phải tự "biết khó mà lui".
Có thể mọi thứ sẽ khác, nếu anh chỉ là Phó Diệc Đình – một người xa lạ mới gặp chẳng quan trọng, thì lúc này cô sẽ chẳng như vậy. Hẳn là anh đã tính toán kĩ càng, ép buộc phải nói ra suy nghĩ chân thật, nhìn thẳng vào trái tim mình.
Giờ phút này, hơi thở anh bao lấy cô, như những giấc mộng dây dài mấy tháng nay của Hứa Lộc. Cô thích anh là thật, điều này không thể chối. Tuổi còn trẻ, không có những ưu tư phiền muộn như đa phần người trưởng thành, dễ dàng thẳng thắn với chính mình. Cô muốn đối diện với nội tâm của bản thân chứ không phải trốn tránh.
Răng môi hai người chạm nhau, khoang miệng bị khuấy động như hàng loạt những cơn sóng thần ập đến. Cảm giác "củi khô bén lửa" này kích thích từng tất da thịt cô, mà đầu óc cô cũng hưng phấn theo như thế. Chẳng mấy chốc, Hứa Lộc bị hôn đến mức thở không nổi nữa, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Ngay lúc này, Phó Diệc Đình buông cô ra, để hô hấp của cô nhận vào một làn không khí mới. Hứa Lộc hơi cúi đầu, ngực nhấp nhô lên xuống, hàng mi dài mà cong chớp nháy trông dịu dàng khả ái vô cùng. Phó Diệc Đình vuốt ve gò má cô, lại ôm cô vào ngực một lần nữa, siết thật chặc để nhận diện thứ xúc cảm xa lạ đó: Cảm giác trái tim đã bị chiếm mất chỗ.
"Không gặp được em mỗi ngày, hình bóng em cứ quanh quẩn trong đầu óc anh. Hãy ở lại với anh, em muốn gì, anh sẽ đồng ý hết."
- Từ trước đến nay, anh chưa từng hứa hẹn với một người phụ nữ nào, nhưng lời này là chân thật.
Anh lo ngại nguy cơ từ Lăng Hạc Niên, cũng băn khoăn những sóng gió phía trước. Vậy mà chỉ cần nhìn thấy phản ứng của cô, lý trí gì, ranh giới cuối cùng gì, tất cả đều chỉ là những thứ đáng vứt. Một câu thích của cô, như thế là đủ rồi.
Hứa Lộc tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập gấp gáp, biết lời anh là thật lòng. Có thể lúc này cô còn hoảng loạn, không thể nào quyết định nổi, cũng có lẽ vì cả chính cô không thể thấy được tương lai.
"Sẽ có người thấy chúng ta mất."
- Cô nhỏ giọng: "Đổi chỗ trước đã."
Nơi làm việc, người đến người đi, đúng là không phải chỗ hàn huyên tâm sự. Phó Diệc Đình chuyển sao nắm tay cô: "Đi với anh."
Vương Kim Sinh và Viên Bảo vội vã lùi vào một xó tường. Viên Bảo cười thầm mấy tiếng. Vương Kim Sinh liếc cậu:
"Có phải thằng nhóc cậu đã gợi ý cho Lục gia không?"
"Tính cách của tiểu thư như thế, không khích không được. Lục gia của chúng ta, đâu phải anh không biết? Nhìn thì đào hoa thành thục lắm, thực ra còn trắng hơn cả giấy kia kìa, nhất là với người mình yêu, lại càng không biết phải ra tay thế nào. Em chỉ làm người dẫn đường thôi, tu hành sao còn phải xem ngài ấy."
- Viên Bảo phủi phủi tay.
Vương Kim Sinh đẩy mắt kính, lấy chìa khóa ra để mở cửa xe.
Trưởng xưởng Ngô vẫn chưa đi, còn đang đợi ở phòng khách trong lầu một, lại không biết cô chủ đã đi đâu rồi. Mãi đến khi cửa thang máy mở, Phó Diệc Đình và Hứa Lộc đi ra chung với nhau, ông vội vã tiến lên nói: "Cô cả… Cô…"
Hứa Lộc rụt tay về, sợ bị ông để ý, Phó Diệc Đình cũng không giữ lại, chỉ nói: "Phiền ông đưa tài liệu cho tôi."
Trưởng xưởng Ngô sửng sốt một lát, đoạn mới lật tài liệu trong tay ra để đưa cho anh. Phó Diệc Đình lại dặn thêm: "Không còn việc ở đây nữa, ông có thể về rồi."
"Cô cả…"
- Trưởng xưởng Ngô nhìn về phía Hứa Lộc. Cô trả lời: "Tôi có vài việc cần bàn với ngài Phó, bác cứ về trước đi ạ."
Lúc này trưởng xưởng Ngô mới gật đầu, không khỏi cảm thấy giữa hai người có gì đó rất lạ. Ông cũng cho là ban nãy ngài Phó đã quá vô tình. Nhưng quản lý Vương cũng nói rồi, trước nay ngài Phó luôn yêu cầu nghiêm khắc với công việc, nên đa phần tài liệu người này xem qua đều bị phê bình, cũng không phải là cố tình khiến tiểu thư khó xử.
Giải thích như thế, trưởng xưởng Ngô cũng hiểu rồi.
Phó Diệc Đình kéo Hứa Lộc đi, lúc đến cửa, cô gái trẻ ban nãy đứng lên ngay: "Ngài Phó, ngài phải đi rồi ạ?"
Anh chỉ gật đầu qua loa, sải bước nhanh ra cửa. Hiện tại anh không có thời gian cho người ngoài.
Xe đã đậu sẵn đó, Phó Diệc Đình để Hứa Lộc lên xe trước, đoạn mới vào ngồi với cô. Vương Kim Sinh và Viên Bảo đều ở đây, Hứa Lộc xin lỗi rồi ngồi xuống bên cạnh. Hai người cùng chào cô:
"Chào tiểu thư ạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!