Chương 25: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Lăng Hạc Niên dùng tiếng Trung, là cố ý nói cho Hứa Lộc nghe. Dù hai người không ai nhắc lại, song đúng là anh ta đã nhận ra cô ở bữa tiệc hôm trước. Có lẽ người này cho là quan hệ của cô và Phó Diệc Đình không đơn giản nên mới báo cho cô biết.

Thời gian trôi qua nhanh thật, Phó Diệc Đình cũng đã về. Cô khăng khăng nói với bản thân là phải xem như anh chưa từng tồn tại, nhưng mỗi ngày lại tìm kiếm tin tức về anh trên báo theo thói quen, sợ tin xấu. Chuyện anh đang làm rất nguy hiểm, một khi làm không tốt, thân bại danh liệt chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của gia đình anh.

Bây giờ Phó Diệc Đình đã trở về bình an, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bò chín 7 phần, được nêm nếm bằng loại tiêu thượng hạng, dai mềm vừa phải. Tôm hùm được nấu bằng dầu hành, thịt ngọt thanh. Ở phương diện ẩm thực, Lăng Hạc Niên không phải hạng xoàng, làm gì cũng đến nơi đến chốn.

"Ngon quá."

- Hứa Lộc không kìm được mà khen.

Lăng Hạc Niên nhìn cô cười, dường như lúc này trông anh ta mới giống một người trẻ tuổi.

Dùng bữa tối xong, Tanaka Keiko chủ động đề nghị dọn bàn ăn, còn nháy mắt với Lăng Hạc Niên: "Ăn no rồi. Cậu có định đưa tiểu thư Phùng ra ngoài hóng gió một chút không? Cảnh đêm ở bờ kè đẹp lắm."

Lúc này Hứa Lộc mới phát hiện ra là chỗ này rất gần bờ kè. Hẳn là chỉ mất vài phút đi bộ.

Lăng Hạc Niên hiểu ý, cầm áo khoác, đưa Hứa Lộc ra cửa.

Hai người đến công viên Hoàng Phố ở bờ kè. Gió lùa qua mặt sông, thổi một màu hồng tía lóng lánh. Trên thành cây cầu tạm có treo những quả cầu tỏa sắc vàng ấm áp, soi xuống lòng sông biến năm màu rực rỡ. Sự ồn ào và bận rộn của buổi sáng đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác yên ắng của buổi đêm, có rất nhiều người đang chạy bộ hoặc đưa thú cưng đi dạo trên đường mòn công viên.

"Nơi này đẹp quá."

"Thật ra cây cầu kia vốn không được xây, muốn qua hai bên bờ sông chỉ có thể dùng đò hoặc thuyền. Sau đó có công ty tên là Wells thấy chỗ này có lợi thế, bèn xây cầu rồi thu phí, chỉ có người Tây mới được dùng không, dẫn đến người dân thành phố bất mãn vô cùng. Mấy năm trước Cục Công trình đã thu mua lại từ Wells, lại bỏ ra một số tiền lớn để tu sửa bằng thép, nên hiện tại chúng ta mới có một cây cầu miễn phí như thế cho mọi người."

Hứa Lộc đã nghe một chút về chuyện này. Lúc đó có một hoa kiều qua cầu, vì bất mãn chuyện thu phí nên đã đánh người thu tiền một trận, sau đó bị phạt năm mươi đồng. Chuyện này chấn động cả Thượng Hải.

Thật ra thì ở các tô giới hiện giờ, dù người Hoa có quyền thế cũng sinh sống được, nhưng đây chỉ là một con số rất nhỏ. Đại đa phần người dân bị cách biệt trong tô giới, hoặc là bị dồn vào Hoa giới. Ngay cả quan chức chính phủ cũng chỉ có thể chia năm xẻ bảy trong mấy ngõ ngách, có mấy ai ngồi được chễm chề ở mặt tiền?

Người ngoại quốc quản lý hết tất cả các khu trung tâm sầm uất. Dường như chỉ có ở đây, nói một cách nào đó, xem như là bình đẳng và tự do.

"Trịnh Thành Nguyên không gây phiền phức cho cô nữa chứ?"

- Lăng Hạc Niên hỏi.

Hứa Lộc lắc đầu: "Công tử ấy chỉ xem tôi là hạng nhỏ nhoi, đâu có đáng gì. Ngược lại là ngài, hình như có đụng chạm với ngài ta?"

Lăng Hạc Niên tìm một cái ghế dài để ngồi, cười nhạt: "Thật ra thì cũng không gọi là đụng chạm. Giới chính phủ này lớn như thế, biết nhau một chút là chuyện thường. Hình như tôi chưa nói với cô, mẹ tôi là người Nhật Bản. Quan chức Bắc Bình lấy người Nhật, tất nhiên giới Nam Kinh không vừa mắt."

Hứa Lộc ngạc nhiên vô cùng. Cô chỉ nghe nói người này là con riêng, không ngờ lại còn là con lai Trung – Nhật.

Lăng Hạc Niên nói tiếp: "Trước năm 7 tuổi, tôi vẫn nghĩ mình là người Nhật, đã học kinh kịch từ một vị danh gia sống cùng hẻm, tôi đã gặp Tiểu Đông. Sau khi mẹ tôi qua đời, người nhà họ Lăng đưa tôi về nhận tổ quy tông, nhưng lại không cho tôi học diễn tiếp, tôi vẫn lén học. Rồi cha tôi cố tình đưa tôi qua nước ngoài, còn cho người trói tôi quăng lên thuyền, cắt đứt mọi liên lạc của tôi với Bắc Bình.

Lúc tôi trở lại thì nghe tin Tiểu Đông đã qua đời.

"Xin lỗi… Tôi đã nhắc đến chuyện buồn của ngài."

- Hứa Lộc nói ngay: "Thật ra thì ngài cũng không cần phải nói…"

Lăng Hạc Niên lắc đầu: "Đã là chuyện quá khứ, để cô biết cũng không có ý gì khác, chỉ là không muốn cô hiểu lầm. Mẹ của Keiko và mẹ tôi là chị em họ, vì quan hệ này nên cha tôi vừa muốn tác hợp, vừa muốn thực hiện mục đích chính trị của mình. Chúng tôi học chung ở Anh năm năm, xem nhau là người thân thì đúng hơn, không phải tư tình nam nữ."

Hứa Lộc cảm thấy anh ta đâu cần phải giải thích rõ như thế, vì cô cũng không quan tâm mối quan hệ giữa anh ta và Tanaka Keiko. Lăng Hạc Niên nói như vậy, bỗng lại giống như đang nóng lòng muốn gạt bỏ hay chứng minh chuyện gì đó.

Lăng Hạc Niên duỗi tay trên ghế, lại quay sang nhìn cô gái đang ngồi cẩn thận một bên, là cử chỉ rất khéo léo. Lúc đầu gặp trên thuyền, chẳng qua là vì có mục đích nên mới tiếp cận cô, sau đó biết cô không có giá trị lợi dụng thì không để trong lòng nữa.

Mãi cho đến lần gặp sau, thấy cô đi từ biệt thự họ Phó ra, anh ta đã cho người đi điều tra về nhà họ Phùng. Càng đào sâu, anh ta càng phát hiện cô gái này không đơn giản. Ba năm ở Nhật Bản, thành tích xuất sắc, tiếng Nhật lưu loát, lại sống bằng tiền làm thêm của bản thân. Về nước rồi, cô dùng đôi vai gầy yếu để nâng đỡ gia đình đầy kiên cường, lại chiếu cố mẹ và em gái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!