Editor: Selene Lee
Hứa Lộc đến phòng làm việc của mình tại xưởng, cô treo áo khoác lên giá, đoạn ngồi xuống xem tờ báo mà mình đã dặn đặt mỗi ngày.
Trên đó có một mẩu tin như sau: Cuộc vận động quy mô lớn nổ ra tại Pháp của các du học sinh Trung Quốc phản đối việc chính phủ Pháp cưỡng chiếm đất đai tô giới trong nước, cũng như việc gian lận thuế xuất nhập khẩu hàng hóa. Giới cầm quyền Pháp đã bắt giữ rất nhiều du học sinh yêu nước, dẫn đến sự chú ý mạnh mẽ của dư luận nội tại. Hình như mấy ngày nay báo chỉ nhắc đến chuyện này, còn chỉ ra việc có nhân vật thuộc giới kinh doanh đứng sau cứu trợ những người bỏ trốn.
Ngay cả chính phủ cũng phải chịu nhiều áp lực, đã tuyên bố sẽ cố gắng "giao tiếp" với phía chính phủ Pháp.
Phong trào yêu nước hiện tại đang là "một cơn sốt" mà giới tiên phong chính là công nhân và học sinh. Hứa Lộc thật sự khâm phục nhiệt huyết và tinh thần dám nghĩ, dám làm của họ. Đổi lại là cô, Hứa Lộc không nghĩ mình có nhiều can đảm như thế. Cô cũng không phải người có lý tưởng lớn lao, cô chỉ muốn sống yên ổn qua ngày với gia đình.
So với họ, cô chẳng là gì.
Hứa Lộc lật mặt sau của tờ báo ra, bên trên chính là quảng cáo tuyển diễn viên mới của công ty mà Phùng Thanh nhắc đến. Xem ra con bé không nói dối. Vậy ra Tô Mạn muốn chuyển về sau màn?
Cũng phải. Hiện tại sự cạnh tranh giữa các công ty giải trí rất quyết liệt, bị đào thải là chuyện bình thường, mà nghề minh tinh lại hoàn toàn không thể xem là một kế hoạch lâu dài.
Xưởng trưởng Ngô bưng một bình nước nóng đến cho cô, đoạn lên tiếng: "Cô cả, ông chủ Diêu đến ạ."
Hứa Lộc vội vã đứng dậy: "Mau mời ông ấy vào."
Diêu Quang Thắng chỉ xuất hiện với một người thư ký. Sau khi đã ngồi xuống, ông mới nói với Hứa Lộc:
"Tôi không quấy rầy cháu chứ?"
"Sao lại quấy rầy ạ? Bác đừng khách sáo như vậy."
- Hứa Lộc ngồi xuống vị trí đối diện ông, rót một tách trà cho khách.
Diêu Quang Thắng trình bày rõ mục đích của mình: Đơn hàng lần trước ông đặt tại xưởng dệt đã được mang đi tiêu thụ ở phía Bắc, lợi nhuận thu về không tồi. Khác với sự "tân thời" của Thượng Hải, rất nhiều nơi ở phía Bắc vẫn còn ưa chuộng sườn xám và áo dài truyền thống nên tơ lụa và vải bông được ưa chuộng hơn vải phương Tây nhiều. Lần này Diêu Quang Thắng định ra Bắc một chuyến nữa, và ông muốn đặt năm nghìn thước vải ở chỗ Hứa Lộc.
"Tôi đã soạn sẵn hợp đồng rồi. Cháu có thể xem thử, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta thành giao."
- Diêu Quang Thắng ra hiệu cho thư ký đặt bản hợp đồng lên bàn trà.
"Năm nghìn thước?"
- Xưởng trưởng Ngô nhịn không được mà nhắc lại. Đây là lần đầu ông ký vào một bản hợp đồng lớn như thế, thành ra không khỏi hồi hộp, đến cả tay cũng run lên theo.
Tuy nhiên, sắc mặt của Hứa Lộc lại trầm xuống:
"Bác Diêu, cháu có thể nói chuyện riêng với bác một chút không ạ?"
Diêu Quang Thắng biết cô có chuyện quan trong, bèn nháy mắt với thư ký ngồi cạnh. Anh ta và xưởng trưởng Ngô bèn lui ra ngoài.
Hứa Lộc đứng dậy, khom người cảm tạ thật trịnh trọng rồi mới nói: "Thưa bác, con thật sự rất cảm kích sự trợ giúp của bác đối với nhà máy. Lúc đầu con đi tìm lại những người bạn, những đối tác cũ của cha, cũng chỉ có bác đồng ý trợ giúp, bây giờ bác lại đề nghị hạ bút vào một đơn đặt hàng lớn như thế này. Nhưng xin cho phép con hỏi bác một câu, mong bác sẽ trả lời thật lòng. Bác chọn xưởng dệt vì đánh giá cao thực lực của chúng con, hay là có người đã bày mưu vẽ kế để bác làm theo?
Bởi lẽ thị trường còn rất nhiều các công ty lớn để bác chọn, mà trước nay bác cũng chưa hợp tác nhiều với cha con."
Hiển nhiên Diêu Quang Thắng không ngờ cô sẽ hỏi như thế. Ông chỉ cười thản nhiên: "Tiểu Uyển à. Cháu đã lo nghĩ nhiều rồi. Tuy là tôi và cha cháu có giao tình nhiều năm, nhưng tôi cũng không đồng ý cách kinh doanh của ông ấy. Vì không muốn lỗ vốn nên tôi mới giảm bớt đơn đặt hàng chỗ cha cháu lại. Lúc cháu đến tìm tôi, tôi thật sự muốn giúp cháu. Bản thân tôi cũng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tôi hiểu những điều cháu đang trải qua.
Đối với tôi, nếu cháu không đủ sức, cùng lắm chỉ là tổn thất nhỏ. Nhưng với cháu, có thể đây sẽ là cơ hội thay đổi cuộc đời cháu mãi mãi. Tôi không hề có mục đích nào khác."
"Bác Diêu… Bác hiểu lầm ý cháu rồi…"
- Hứa Lộc vội vã giải thích. Cô chỉ đoán là Phó Diệu đã xúi giục ông chiếu cố xưởng dệt năm lần bảy lượt…
Xem ra sự thật không phải như thế.
Diêu Quang Thắng khoát tay: "Tôi hiểu. Thiếu ân tình, sau sẽ khó đáp trả. Nhưng sự thật là đa phần các nhà máy dệt hiện tại đều nằm trong tay người nước ngoài, giá vốn lẫn nhân công đều đắt tiền, mà các xí nghiệp trong nước lại còn nhiều thiếu sót về kỹ thuật. Xưởng dệt của cháu cân bằng được vấn đề này, từ khi cháu quản lý thì công việc đã đi vào nề nếp, trật tự. Tôi quyết định ký hợp đồng, hoàn toàn là dựa trên sự cân nhắc quyền lợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!