Editor: Selene Lee
Cảm xúc trên tay trơn mềm vô cùng, như vải vóc bằng tơ lụa thượng hạng.
Lý thị bèn kéo một chút ra nhìn thử, đập vào mắt bà là một chiếc váy màu hồng. Bà kinh ngạc: "Tiểu Uyển, đây là gì vậy con?"
Hứa Lộc nghe vậy bèn đến nhìn thử. Cô thấy bà cầm trên tay bộ lễ phục mà mình đã mặc tối nay, ngoài ra trong túi còn đầy đủ nào là trang sức, giày cao gót mà cô đã sử dụng lúc nãy, sau đó mới đến quần áo của cô.
"Con đã mua tất cả những thứ này?"
- Mặt Lý thị nghiêm túc hẳn. Dù từ đó tới giờ bà cũng chưa mặc, nhưng tất nhiên bà vẫn đoán được giá của chúng. Tất cả đều đã vượt quá phạm vi mà những người như họ có thể sử dụng.
Hứa Lộc cũng ngạc nhiên không kém. Lúc đó rõ ràng cô đã trả lại Diệp Thanh hết rồi, sao nó lại xuất hiện ở đây? Chắc chắn Viên Bảo không dám tự tiện quyết định… Hẳn là ý của Phó Diệc Đình.
Anh đã đưa tất cả những thứ này cho cô.
Lý thị kéo tay con gái, hỏi: "Con đi ăn cơm với ai mà phải mua quần áo tốt nhường này? Tiểu Uyển, không phải là mẹ muốn can thiệp vào chuyện riêng của con, nhưng mẹ lo cho con lắm! Bây giờ người có tiền có quyền quá nhiều, bọn họ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt những cô gái trẻ như con. Con không thể tin tưởng bọn họ!"
Hứa Lộc lặng lẽ nhét lại quần áo vào túi, cũng không biết phải nói thế nào. Bây giờ cô đang rất loạn, chỉ muốn được yên tĩnh, bèn nói với mẹ: "Mẹ à. Con là người lớn rồi, con biết mình đang làm gì. Nên mẹ đừng lo lắng cho con mà nhọc lòng. Hôm nay con đã mệt lắm rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau, được không mẹ?"
Chỉ một câu đã ngăn Lý thị lại.
Hứa Lộc là người độc lập từ trong xương cốt, cô đã quen việc tự quyết định mọi việc từ nhỏ, mà cũng không thích người ngoài can thiệp vào. Nên dù biết Lý thị lo lắng cho mình, tuy cô tiếp nhận bằng tấm lòng, song cũng không cách nào làm theo được. Huống hồ gì hai người cũng chỉ liên hệ với nhau qua thân xác Phùng Uyển, không phải máu mủ ruột thịt thật sự.
Lý thị nhìn sự lạnh nhạt của con gái, bỗng cảm thấy đây không phải đứa con gái mà bà tiễn đi du học 3 năm trước nữa. Lúc đó con bé khéo léo dịu dàng, có chuyện gì cũng hỏi ý bà, rồi hai mẹ con cùng thương lượng giải quyết. Bây giờ con bé đã không cần đến bà nữa rồi. Ba năm ở nước ngoài, tự lực cánh sinh được, cũng có nghĩa là hai mẹ con ngày càng xa cách.
Bỗng Lý thị thấy khó chịu trong lòng, cũng không nói gì nữa mà đi khỏi phòng con.
Hứa Lộc ngồi ngẩn ra một đỗi. Nhà họ Phùng không có lò sưởi, cửa sổ cũng không lọt chút gió nào. Càng ngồi cô càng thấy lạnh, bèn dứt khoác bọc chăn, nằm xuống giường.
Chỉ mong là khi ngày mai đến, mọi thứ sẽ như chưa từng xuất hiện.
***
Viên Bảo về lại ngôi biệt thự, báo cho Phó Diệc Đình biết là mình đã đưa người về nhà an toàn. Phó Diệc Đình bèn để cậu lui ra nghỉ trước, còn mình thì ngồi hút thuốc, bất tri bất giác đã hút quá nửa hộp. Một lát sau, Vương Kim Sinh đến: "Lục gia, đã điều tra xong rồi ạ."
Phó Diệc Đình nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.
"Luật sư Thiệu và ngài Phùng có giao tình nhiều năm. Gần đây luật sư Thiệu đã đưa con trai đến Thượng Hải, đúng là để đi thăm nhà họ Phùng."
- Vương Kim Sinh nói: "Vốn là Tam gia mời luật sư Thiệu, nhưng ông ấy bận việc không đến được nên mới để công tử đi thay. Ông ta không có quan hệ gì với Tam gia. Bên chỗ nhà báo cũng đã giải quyết xong rồi, ngày mai sẽ không có bất kỳ bài viết hay ảnh chụp nào của ngài và tiểu thư xuất hiện trên báo chí."
Phó Diệc Đình hé mắt, đè mạnh điếu thuốc xuống cái gạt tàn. Lúc này môi miệng anh vẫn còn đọng lại hương vị ngọt ngào đó, xua mãi không tan. Đến giờ anh mới hiểu, mùi vị phụ nữ, ra lại "tiêu hồn thực cốt" đến thế. Thậm chí ngay lúc đó anh còn sẵn lòng móc trái tim mình ra dâng lên cho cô.
Cảm giác này quá nguy hiểm, bởi anh chẳng phải kẻ dễ vui thích. Chẳng lẽ thứ gọi là tình yêu sẽ khiến người ta đánh mất lý trí thật hay sao? May mà anh đã tỉnh lại kịp thời.
Anh thích Phùng Uyển, cũng không phải vì cô không giống những người phụ nữ khác từng xuất hiện trong cuộc đời anh. Mới mẻ tất nhiên là có, nhưng cũng không phải chỉ như thế. Ngày nào công việc của anh cũng chất chồng như núi, làm mãi không xong, gặp mãi không hết, nào có thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương?
Có lẽ một thời gian nữa anh sẽ trở lại bình thường thôi.
"Lục gia, vậy hôn ước của tiểu thư và công tử Thiệu… Chúng ta có cần làm gì không?"
- Vương Kim Sinh hỏi.
Phó Diệc Đình khoát tay: "Không cần thiết. Đó chỉ là chuyện một bên tự nguyện. Lần đầu rời nhà tranh, Thiệu Tử Duật không hiểu phép tắc, không biết chuyện đời. Chuyện tối nay xem như đã cho cha cậu ta mặt mũi. Lần sau tôi cũng sẽ không khách sáo như vậy nữa."
Vương Kim Sinh thấy Lục gia tự tin như thế cũng không nghĩ nhiều nữa. Nhưng chuyện của ngài ấy và tiểu thư Phùng… Anh ta cảm thấy phải bàn bạc với ông chủ nhiều hơn một chút.
"Lục gia, vậy còn chuyện ngài và tiểu thư, chúng ta phải chuẩn bị như thế nào đây ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!