Chương 19: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Cửa mở toang, một sảnh lớn hiện ra trước mắt với khách khứa đông đúc, quần áo hoa lệ. Ai cũng nói cười, cầm ly rượu trên tay hoặc dựa đầu hoặc ghé tai. Mà phục vụ nam, nữ đi lại không ngừng, trên tay là những mâm nào thức ăn, nước uống.

Hai người phục vụ tự giác đến nhận áo khoác của hai người, vì trong nhà rất nóng nên dù đang mặc lễ phục không tay, Hứa Lộc cũng không cảm thấy lạnh. Chỉ là tiếng giày cao gót trên nền cẩm thạch vang lên thanh thúy, từng bước đi đều rất rõ ràng.

Đến giờ cô chưa từng nhìn thấy một quanh cảnh nào trang trọng như vậy, bèn không tự chủ được mà mỉm cười, cũng để giấu đi sự phấn khích trong lòng mình. Muốn bước chân đến Thượng Hải, không chừng sau này cũng phải giao tiếp nhiều, cứ xem như hôm nay là bước đi đầu tiên.

Từ lúc Phó Diệc Đình vào đã có rất nhiều người nhìn theo bọn họ, cũng có người chủ động đến chào. Tất nhiên ánh mắt của mọi người cũng sẽ tự nhiên hướng sang cô bạn gái hấp dẫn đi cạnh anh, từ kiểu tóc đến trang phục, có người còn hỏi thăm danh tính của cô.

Hứa Lộc để ý thấy có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, mà mắt ai cũng nhìn mình đăm đăm. Cô chẳng khiếp sợ mà nhìn lại, nhưng nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh: "Xem ra người hâm mộ Lục gia không ít đâu đấy."

Phó Diệc Đình không khỏi nghiêng đầu nhìn cô. Rõ là cánh tay níu lấy tay mình đang căng thẳng vô cùng, chứng tỏ việc cô đang lo lắng và cả phấn khích. Vậy mà không thấy chút biểu hiện nào từ gương mặt cô, lại còn quay sang trêu chọc mình. Khả năng khống chế bản thân như thế này, sợ là lúc bằng tuổi cô anh cũng không làm được.

Diệp Bỉnh Thiêm đang nói chuyện với vài vị khách quý ngoài vườn hoa, trong đó có hai người chủ của hai bách hóa khác nhau. Họ than thở với ông là sau khi bách hóa Trùng Khánh khai trương thì mối làm ăn của bọn họ bị mất đi không ít.

Ông chủ của bách hóa Hân Hân nói: "Vốn là đã bàn xong với mấy người nước ngoài, tiền đã sắp về tay. Vậy mà thấy bên đó làm ăn khấm khá, mặt bằng lớn lại tiện nghi thì chạy qua đó cả. Không nhờ vài mối hợp tác cũ, e là chúng tôi đã phải đóng cửa rồi!"

"Đúng là vậy. Tam gia, Lục gia làm như thế thật sự không hợp lẽ."

- Ông chủ bách hóa Vĩnh An tiếp lời: "Vốn là 4 bách hóa lớn chia đều cảnh thu, ai cũng có chén cơm manh áo. Lục gia hành động như vậy, hai bên chúng tôi còn sống thế nào được? Nhất định ngài phải đứng ra chủ trì công đạo."

Những người khác bị Phó Diệc Đình chèn ép trên thương trường cũng phụ hoa theo. Hiện tại một mình họ Phó độc chiếm Thượng Hải, ai làm gì cũng phải xem sắc mặt anh, không khỏi cảm thấy bất mãn.

Diệp Bỉnh Thiêm huơ huơ ly rượu trong tay, vẻ khó xử: "Không phải các vị không biết, đã lâu rồi tôi không còn quản lý công việc nữa. Lão Lục làm gì cũng có tính toán riêng, tôi không tiện can thiệp."

"Ở đây ai không biết Lục gia có được ngày hôm nay là nhờ sự cất nhắc của Tam gia? Không có ngài thì cậu ta cũng chỉ là một thằng côn đồ phường trộm cướp thôi, sao không thể xem ân nhân là ngài ra gì? Lục gia không kính trọng ngài thì tôi chính là người phản đối đầu tiên!"

"Đúng thế! Mười mấy người chúng tôi cũng không đồng ý!"

- Bọn họ trăm miệng một lời.

Diệp Bỉnh Thiêm khoát tay, vừa định nói thêm vài câu thì gia nhân đã chạy đến cạnh mà nói: "Tam gia. Lục gia đến rồi, còn đưa bạn gái theo."

Ông ta kinh ngạc: "Bạn gái nào?"

"Nhìn dáng vẻ của Lục gia. Xem chừng hai người rất thân mật, hẳn là quan hệ không đơn giản. Ngài thấy tận mắt sẽ hiểu."

- Người kia trịnh trọng.

"Được rồi, vậy thì đi xem một chút."

- Diệp Bỉnh Thiêm dẫn đầu, mấy người còn lại nháy mắt với nhau rồi cũng theo sau.

Phó Diệc Đình đã sớm bị người ta vây kính trong đại sảnh. Đám này có bạn bè, đối tác, phần lớn là đến chào hỏi anh. Phó Diệc Đình cũng giới thiệu cho Hứa Lộc mấy người, mà Diêu Quang Thắng cũng là một trong số đó. Ông là người quen cũ của Phó Diệc Đình, hai bên còn trò chuyện thêm vài câu. Tất nhiên Diêu Quang Thắng không nhận ra Hứa Lộc mà chỉ gọi cô là "tiểu thư Hứa."

Chờ đám đông đi cả rồi, Hứa Lộc mới ngẩng lên nhìn anh: "Lục gia!"

"Ừ?"

- Phó Diệc Đình gọi một phục vụ lại, quay sang hỏi cô muốn dùng loại rượu nào:

"Rượu trái cây được không em?"

"Tôi không biết uống."

- Hứa Lộc từ chối.

Phó Diệc Đình tự lấy cho mình một ly rượu vang đỏ, Hứa Lộc kéo anh đến một cây cột khuất, nhỏ giọng hỏi: "Bác Diêu đồng ý đơn đặt hàng của nhà máy dệt chúng tôi, có phải là ngài gợi ý hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!