Editor: Selene Lee
Vốn là Thiệu Hoa định một tuần nữa mới ghé Thượng Hải, nhưng lòng ông như lửa đốt, cuối cùng phải bắt qua lại nhiều chuyến xe để đến trước hẹn. Vậy mà nhà họ Phùng đã đổi chỗ ở, ông tìm mãi mới đến được đây, vừa định gõ cửa thì nghe thấy có tiếng người gọi mình.
Phùng Thanh đón lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Thiệu Hoa, thoạt trông rất vui vẻ: "Sao bác Thiệu đến nhanh vậy ạ? Con còn tưởng mẹ con bảo phải một tuần nữa."
"Bác nhớ cha con nhiều lắm, vừa xong công việc là bác đến ngay. Con mau đưa bác đi gặp ông ấy đi."
- Ông nói.
Phùng Thanh bèn mời Thiệu Hoa vào gian nhà chính, vừa định bước đi thì bỗng ông quay đầu lại. Thấy con trai mình còn đứng lưỡng lự bên ngoài, ông nhíu mày: "Tử Duật, sao con còn chưa vào?"
Lúc này, Thiệu Tử Duật mới đi thật chậm vào trong. Anh ta trông rất trắng, hơi cao trên trung bình một chút, ngũ quan anh tuấn lịch sự, đeo kính gọng vàng. Trông Thiệu Tử Duật không tình nguyện một chút nào cả. Vừa nhìn thấy Phùng Thanh, việc đầu tiên anh ta làm là quan sát cô từ trên xuống dưới một chập, đoạn mới hỏi dò: "Ba, người ba nói không phải vị này đấy chứ?"
Dung mạo bình thường, chẳng có chút khí chất nào để khen, quả đúng là như anh ta tưởng tượng. Một cô gái con người quen thuộc gia đình kiểu cũ, sao có thể tân tiến cho được?
Thiệu Hoa quát lên: "Con có hiểu lễ nghĩa không hả? Đây là cô hai, đáng lẽ con phải gọi một tiếng em!"
Ngược lại, Phùng Thanh tỏ vẻ thân thiết: "Anh Tử Duật."
- Nghe Lý thị nói vị Thiệu Tử Duật này vừa tốt nghiệp thạc sĩ Luật ở Anh, thành tính xuất sắc, tuổi còn trẻ đã tài giỏi như vậy.
Thiệu Tử Duật không đáp lại, anh ta nghĩ dù sao mình cũng không quen cô gái này, sao phải gọi anh – em gì? Thiệu Tử Duật tiếp tục đánh giá căn nhà đã cũ kỹ, khắp nơi đều lộ ra mấy chữ "kiết xác". Không hiểu ba anh ta đã quen mấy người này như thế nào nữa.
Xưa nay anh ta lớn lên ở Hương Cảng, vừa lên trung học đã được đưa sang nước ngoài, tất nhiên cũng chưa từng gặp người nhà họ Phùng, không có giao tình cũng là chuyện thường thôi. Lần này Thiệu Tử Duật về nước, nghe ba bảo đã định chung thân cho mình thì phản đối cật lực, nhưng Thiệu Hoa lại mang tiền chu cấp ra để đe dọa anh ta, bắt anh ta phải đi chung ra Bắc.
Nay có cơ hội gặp mặt, không ngờ nhà họ Phùng còn chán hơn cả tưởng tượng của anh ta. Thiệu Tử Duật đã quyết phải phân rõ giới hạn.
Thiệu Hoa không thèm nhìn con trai mà đi vào thăm bạn mình. Ông ngồi bên thành giường, kích động nắm lấy tay bạn với hai hốc mắt ửng đỏ, thở dài mãi khôn nguôi. Ông nhớ lúc chuẩn bị rời Thượng Hải, hai người còn hẹn lần gặp sau sẽ hàn huyên mấy chén, không ngờ chỉ mới mấy tháng mà lão hữu đã thành thế này.
"Nguyên cớ nào đã khiến cha con bệnh?"
- Thiệu Hoa hỏi Phùng Thanh.
Phùng Thanh cúi đầu: "Lúc đó con đang đi học thì nghe mẹ nói cha bị bệnh, đưa ông đến bệnh viện thì bác sĩ cũng không có cách chữa tốt hơn, chỉ có thể đưa lại về nhà. Ông có tỉnh lại được hay không còn phải xem ý trời nữa, thưa bác."
Thiệu Hoa nghe xong, không khỏi cảm thấy buồn bã hơn, vậy thì có khác nào nửa tử hình? Ông còn tưởng Phùng Dịch Xuân chỉ là không có tiền chữa bệnh nên mới tạm đưa về nhà thôi, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này.
Thiệu Tử Duật không thích mùi thuốc trong phòng nên chỉ đứng ngoài cửa, khẽ che miệng và mũi. Anh ta cực kỳ ghét những chốn âm u… Mãi cho đến khi thấy một vị phụ nhân và một cô gái trẻ tuổi xuất hiện, hai mắt anh ta bừng sáng trong thoáng chốc. Vị phu nhân kia mặt quần sam kiểu cũ, dung mạo đoan trang. Mà cô gái bên cạnh, tuổi tác hẳn là trạc mình, lại xinh đẹp vô cùng, vừa thanh thuần lại mềm yếu, không khỏi khiến người khác cảm thấy luyến tiếc.
Lý thị thấy anh ta, đầu tiên là khẽ sững sờ, nhưng bà phản ứng kịp ngay: "Tử Duật phải không con? Lúc còn bé bác đã gặp con một lần."
Lúc này Thiệu Tử Duật mới rời mắt khỏi Hứa Lộc, nhìn Lý thị rồi cúi người: "Bác gái, con chào bác, ba con đang ở trong ạ."
Lý thị và Hứa Lộc cùng đi vào trong, từ đầu đến cuối cô chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái. Dù sao cô cũng không đồng ý mối hôn sự đó, bất luận là anh ta có cao thấp mập ốm thế nào cũng chẳng vào được mắt cô.
Lý thị gặp Thiệu Hoa, tự nhiên chuyện mãi không hết, mấy người trẻ liền lui ra ngoài để không quấy rầy hai người. Má Bao và bác Đinh đều đã đi mua thức ăn, trong nhà cũng không còn người làm nên Phùng Thanh phải đích thân đi pha trà cho Thiệu Tử Duật. Hứa Lộc ngồi một bên, cứ cảm thấy có ánh mắt hướng đến mình với vẻ dò xét.
"Cô Phùng, để tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Thiệu Tử Duật."
- Thiệu Tử Duật chủ động nói trước: "Năm nay 23, vừa học xong thạc sĩ Luật ở Anh. Tôi đã từ chối chính sách hậu đãi địa phương đề về nước."
- Lúc giới thiệu về mình, anh ta có cảm giác ưu việt vô cùng. Cũng không trách được, dù gì số người tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài ở tuổi 20 cũng chẳng được mấy ai.
"Chào anh."
- Hứa Lộc đáp, không hứng thú mấy, cũng không nói thêm gì nữa.
Thiệu Tử Duật nghe giọng cô, cảm thấy lời cô như gió xuân thổi qua tán lá khiến người khác dễ chịu. Cô gái này lại là kiểu anh ta thích, ôn thuận dịu dàng, hẳn sau khi kết hôn sẽ rất ngoan ngoãn. Anh ta nghe nói cô gái này cũng là du học sinh, xem ra hai người có điểm tương đồng. Dù gia thế lẫn bối cảnh đều kém xa nhưng anh ta có thể tạm lơ đi như không thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!