Chương 16: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Hứa Lộc không ngờ anh ta sẽ hỏi mình chuyện này, cô nói ngay: "Hình như ngài Phó có bạn gái rồi? Hẳn là tiểu thư Tô Mạn sẽ rất vui lòng đi cùng ngài."

Phó Diệc Đình biết cô sẽ trả lời như thế, anh ngồi xuống: "Quan hệ của Diệp tam gia với tôi không hề xa lạ, ông ấy biết Tô Mạn cùng lắm chỉ là người diễn trò. Lần này ông ấy muốn giới thiệu cho tôi một người bạn gái thật sự, đại khái là kiểu danh môn khuê tú, nhưng tôi đã quen sống một mình, không thích bị trói buộc, lại không thể làm phật ý tam gia.

Tôi đành phải mời tiểu thư hỗ trợ."

Lúc này thì Hứa Lộc hơi hối hận vì lời ban nãy của mình, với địa vị của Phó Diệc Đình, hai người mà xuất hiện chung ở bữa tiệc của Tam gia thì thế nào cũng sẽ gây ồn ào hết cả Thượng Hải. Đến lúc đó cuộc sống bình yên của cô sẽ một đi không trở lại.

Hình như anh ta không biết điều này?

"Ngài Phó…"

- Hứa Lộc cố nghĩ cách từ chối.

Anh vẫn rất ung dung: "Quả là khiến tiểu thư khó xử. Thật ra, đối với tôi, tìm 1 người bạn gái không khó, nhưng nếu là những diễn viên hay hồng nương, hẳn Diệp tam gia sẽ không tin tôi. Tính trong tất cả những quý cô tôi quen thì chỉ có tiểu thư là phù hợp nhất. Xin tiểu thư yên tâm, chỉ là qua loa che mắt người kia thôi. Tôi xin đảm bảo toàn bộ quá trình sẽ không xuất hiện trên báo dù chỉ là một chút."

- Anh ta đã nói đến đây rồi, Hứa Lộc không biết phải chối từ làm sao nữa.

Dù gì người ta cũng từng cứu mạng cô, mà cô còn là người chủ động xin báo đáp. Chỉ là cô chưa từng tham gia tiệc kiểu này bao giờ, không biết phải chuẩn bị như thế nào.

Dường như Phó Diệc Đình đọc được suy nghĩ của cô, anh nói: "Về phần chuẩn bị cho bữa tiệc tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần tiểu thư Phùng đến đây là được."

"Được rồi."

Hứa Lộc rời khỏi căn biệt thự mà tâm trạng càng nặng nề thêm. Cô không thích nợ ơn ai đó, nếu Phó Diệc Đình thật sự cần giúp đỡ thì cô sẽ cố gắng. Nhưng cứ chuyện này rồi chuyện khác, cảm giác như hai người các cô càng ngày càng dính vào nhau hơn.

Đêm ở nhà hát đó, anh ta xuất hiện giúp cô giữa nguy nan, lại che chở cô và Phùng Thanh, sao cô lại không rung động được? Nhưng sau đó lý trí mách cô biết, bối cảnh và thân phận của hai người quá chênh lệch, nhất định phải giữ khoảng cách. Nên hôm nay cô đến cảm ơn, trả áo, còn mua quà, thật ra chỉ muốn từ biệt.

Không ngờ chuyện lại thành ra thế này.

Nói đến quà, lúc này Hứa Lộc phát hiện ra hay tay mình trống trơn, bèn vội vã đi tìm. Lạ thật, cái bóp da cô mới mua đi đâu rồi? Không lẽ cô để quên chỗ bách hóa? Tuy không phải đồ gì đắt giá cho cam nhưng cũng là toàn bộ tiền của cô đó! Cô phải đi tìm thôi.

Lúc này, ở biệt thự nhà họ Phó, Phó Diệc Đình vẫn đương đắc ý vì sự thông minh của mình. Anh đã nghe ngóng rồi, tuy Diệp Bỉnh Thiêm bảo tổ chức 1 bữa tiệc bình thường, nhưng thật ra là muốn giới thiệu phụ nữ cho anh, tất cả những người này đều xuất thân từ các gia đình có máu mặt ở Thượng Hải, không cùng đẳng cấp với Tô Mạn. Ban đầu anh đồng ý qua lại với người này, thứ nhất là vì cô ta là đồng hương của anh, mà anh cũng cần một người phụ nữ có thể che mắt họ Diệp.

Nhưng lần này thì khác, Tô Mạn không ngăn cản được nữa. Mà quan hệ của anh và Diệp Bỉnh Thiêm cũng không thể đi đến mâu thuẫn.

Vì vậy anh cần một người bạn gái đủ thông minh để hòa giải. Không thể nghi ngờ gì, Phùng Uyển là lựa chọn thích hợp nhất.

Phó Diệc Đình mở cái túi đựng áo khoác ra với tâm trạng tốt vô cùng, đoạn lại phát hiện bên trong còn có thêm một túi giấy nhỏ. Anh bèn cầm lên xem thử, phía trên là tên của một nhãn hàng rất quen thuộc, bên trong chứa một cái hộp vuông, giống như một món quà được chuẩn bị sẵn.

Không lẽ Phùng Uyển tặng anh sao?

Ý nghĩ này khiến lòng anh vui sướng. Phó Diệc Đình vội mở hộp ra, món quà là một cái bóp da. Mặc dù đây là kiểu thiết kế phổ thông nhưng cũng không quá tệ. Chỉ là xưa nay anh chẳng tự mang theo tiền bao giờ, nên nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy vật này mới lạ. Phó Diệc Đình cứ mân mê cái bóp trên tay mãi.

"Là quà tiểu thư Phùng tặng cho Lục gia ạ?"

- Bỗng có tiếng nói vang lên.

Phó Diệc Đình ngẩng đầu thì thấy Viên Bảo, trông đã biết còn hỏi thừa. Anh phật ý: "Ai cho phép cậu vào đây?"

"Con đã gõ cửa mấy lần rồi mà không thấy Lục gia, nên con chỉ có thể tự ý vào thôi."

- Viên Bảo nói với vẻ oan ức: "Con có chuyện quan trọng muốn báo với ngài."

Phó Diệc Đình vẫn nhìn cái bóp da chăm chú như cũ, đoạn đưa tay: "Đưa cho tôi ít tiền đã."

Viên Bảo sửng sốt, nhưng cậu phản ứng kịp, đoạn đưa tay vào ngực lấy ra vài tờ giấy sao. Phó Diệc Đình bỏ tiền vào bóp thật chỉnh tề, còn nhìn thêm một chút rồi mới hài lòng nhét vào túi. Anh hỏi: "Có chuyện gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!