Editor: Selene Lee
Lúc Phó Diệc Đình đi ra khỏi cái cục trị an đen thui kia thì sắc trời đã về tối, Viên Bảo lẫn Vương Kim Sinh đều đang đứng chờ anh ở cửa lớn. Đoạn Nhất Minh thì không nói gì, chỉ lên xe đi mất, còn hai luật sư kia thì chào Phó Diệc Đình trước, xong cũng ai về chỗ nấy.
Viên Bảo lẩm bẩm: "Ông luật sư Đoạn kia, lúc đầu không phải chính ông ta tự tìm đến sao? Ngày nào cũng bày cái mắt thúi hoắc thế là thế nào? Nếu không phải do ông ta giỏi thì ai mà chịu nổi ổng."
Phó Diệc Đình cười cười: "Ông ta rất giỏi, chỉ cần vài ba câu đã ép được cục trị an. Người tài không tránh được sự kiêu căng, cậu đừng so đo với ông ta. Đi, chúng ta về thôi."
Vương Kim Sinh mở cửa xe đợi anh, Phó Diệc Đình hỏi: "Đã đưa chị em họ Phùng về đến nhà chưa?"
"Dạ rồi. Chỉ là cô hai khá hốt hoảng, phải giải thích cho phu nhân. Bà ấy cũng có nghe chuyện nhà hát nên lo lắng lắm."
Phó Diệc Đình gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Trở về biệt thự, lúc ra khỏi nhà tắm đã hơn 11 giờ.
Phó Diệc Đình nằm khoanh tay, đoạn đưa tay lên chạm vào cổ mình. Ban nãy lúc nằm trong bồn tắm, anh mới chợt hiểu ra cái cảm giác đôi môi mềm mại đó chạm vào da thịt mình mất hồn đến nhường nào. Vì lúc đó anh quá chú tâm vào chuyện ám sát, lại bị mời về cục an ninh nên mới không nghĩ nhiều như vậy.
Giây phút này đây, ngực anh nóng ran như có con mèo nào đó vừa cào vào lồng ngực mình.
Anh nới lỏng cổ áo choàng tắm, trở mình, bỗng phát hiện ra có một người phụ nữ đang nằm bên cạnh. Mái tóc ngắn của cô rối bù, cô cũng mặc một cái áo choàng tắm mềm mại màu trắng như anh, đôi mắt thẹn thùng diễm lệ. Ánh mắt đó như một chú nai rừng, trong trẻo không tạp chất.
Anh hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Người nọ không đáp, nhưng lại quàng tay lên cổ anh, dâng đôi môi mọng của mình lên. Phó Diệc Đình không tránh, thậm chí lòng anh còn chờ mong, đoạn anh vòng tay qua ôm lấy cái eo thon của cô. Chính là cảm giác mềm mại không xương này! ấm áp khiêu khích, từ lúc về nhà đến giờ anh vẫn nghĩ tới không thôi.
Lúc này thì có tiếng gõ cửa: "Lục gia!"
Phó Diệc Đình giật mình, anh nhìn lại lần nữa, phát hiện ra không có ai cả. Những điều ban nãy đều chỉ là ảo giác. Anh nhíu mày bật dậy, lao đến mở ngăn tủ để tìm thuốc, lại quát: "Lăn vào đây!"
Viên Bảo sợ hết hồn, chỉ dám mở hờ cánh cửa: "Lục gia…"
"Có chuyện gì?"
- Phó Diệc Đình tựa vào giường, giọng anh lạnh lẽo mà cứng như băng.
"Chuyện này… Người của Diệp tam gia vừa gửi thư đến."
- Viên Bảo cầm lá thư như đang cầm than nóng.
Phó Diệc Đình nhận lát thư rồi nhìn lướt qua một đoạn. Diệp Bỉnh Thiêm mở tiệc, cũng không nói cụ thể là mời ai hay vì mục đích gì, chỉ là mong anh sẽ đến. Tiệc của ông ta thì cũng không lạ, nhưng đã lâu rồi ông ta chưa hỏi tới anh. Lần này cố tình như thế chắc chắn là có dụng ý.
"Ngài nói xem, Tam gia cũng biết tính giờ ghê. Sớm không tiễn muộn không đưa, hết lần này tới lần khác cứ chọn đúng thời gian ngài ở nhà."
- Viên Bảo tặc lưỡi.
Bản thân Phó Diệc Đình cũng rõ, đêm nay Hoàng Minh Đức xuất hiện đột ngột ở tô giới, chắc chắn là có kẻ mớm cho ông ta. Người nể anh ở Thượng Hải không ít, mà kẻ thù cũng chẳng ngoa. Quan hệ giữa anh và Diệp Bỉnh Thiêm chỉ còn vẻ bề ngoài.
Đầu tiên là mâu thuẫn trong kinh doanh, chính ông ta tự tách ra, lại có quan hệ thân thiết với người của chính phủ. Hiện tại phần lớn bọn họ đều là những kẻ bán nước cầu vinh.
"Ngủ đi."
- Phó Diệc Đình đặt lá thư lên đầu giường rồi nằm xuống.
Viên Bảo "dạ" một tiếng rồi đi ra ngoài. Ban nãy Lục gia ra khỏi cục trị an vẫn còn bình tĩnh mà, bây giờ ngài ấy giận dữ với ai chứ?
Phó Diệc Đình nhắm mắt, nhưng anh lăn lộn mãi không ngủ được, đầu anh như bị ngựa giẫm qua, không tài nào bình tĩnh nổi. Cả sự xao động vô hình kia, không biết có phải vì ưu tư, hay vì tình cảnh ban chiều mà thay đổi.
Tại nhà họ Phùng, Hứa Lộc cũng lăn lộn khó ngủ giống thế. Cảm giác ở nhà hát lúc đó thật sự quá sâu, hiện đang tua lại trong não cô như một cuốn phim phát chậm, khiến cô không thể chợp mắt được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!