Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Selene Lee

Một chiếc du thuyền đang lướt trên mặt biển rộng lớn.

Con tàu này xuất phát từ Yokohama của Nhật Bản, dự là sẽ cập bến sông Hoàng Phố sáng ngày hôm sau. Giống như những du thuyền hạng sang khác, hành khách trên tàu bị chia thành đủ loại ba – sáu – chín, chỉ có số ít những hành khách khoang hạng nhất mới có thể độc hưởng một boong tàu lộ thiên.

Boong tàu này nằm ở gần buồng lái, tuy không lớn lắm, nhưng so với boong tàu công cộng thì ít người và yên tĩnh hơn. Một cô gái trẻ tuổi mặc bộ váy màu xanh lam tựa người vào lan can, ánh mắt hướng về phía đuôi tàu như đang say sưa ngắm nhìn hai luồn sóng trắng xóa cuồn cuộn.

Trên con tàu này, mỗi hành khách đều có riêng cho bản thân một câu chuyện, nhưng cô chắc chắn câu chuyện của mình là đặc biệt nhất.

Đến nay cô vẫn không hiểu nổi vì sao mình lại trở thành người thời dân quốc.

Hứa Lộc là người của thế kỷ hai mươi mốt, là một du học sinh Nhật Bản chỉ mới về nước không lâu. Cô tốt nghiệp một trường đại học công lập trong top 10 trường tốt nhất nơi này, bôn ba sáu năm, lại thêm vốn tiếng Nhật lưu loát, nếu ở lại Nhật Bản, hẳn là cô có thể tìm được công việc tốt.

Nhưng ba mẹ cô chỉ có một đứa con gái là cô, sao nỡ để con mình lưu lạc xứ người, vì thế cô đã về nước.

Hôm đó cô đi đổi bằng lái xong bèn đi mua ngay một chiếc xe Second

-hand tập lái, không ngờ lúc ra phố lại vì né một ông lão băng qua đường mà đạp nhầm thắng xe, lúc tỉnh lại cô đã thấy mình ở trên con tàu này, còn biến thành một cô gái tên Phùng Uyển.

Phùng Uyển cũng là du học sinh Nhật Bản, ở thời đại này, du học đã sớm trở thành trào lưu. Tuy nhiên, trừ tiền trợ cấp của chính phủ ra, cô hoàn toàn không có chút của cải nào, cũng không thể gánh nổi phần du học phí đắt đỏ.

Tổ tiên của nhà họ Phùng từng làm quan lớn thời nhà Thanh, ông nội Phùng Uyển cũng là một trong số những nhà tư bản tự thân sớm nhất đất nước. Đầu tiên, ông khai trương công xưởng ở quê hương Tô Châu, còn mở rộng sự nghiệp đến tận Thượng Hải và Nam Kinh, vô cùng huy hoàng. Sau khi ông mất, những người con trai vì tranh giành tài sản mà đấu đá không ngừng.

Cha của Phùng Uyển là con út, ông chỉ nhận một xí nghiệp nhà máy dệt làm ăn không quá khá khẩm, may nhờ một người bạn làm luật sư giúp đỡ, ông lấy được khoảng mười vạn đồng tiền di chúc, cha Phùng dùng số tiền đó để đưa Phùng Uyển đi học.

Mấy năm gần đây, Thượng Hải trở thành miếng bánh ngon của giới tư bản, người Tây phương tràn vào ngày một đông, mang theo rất nhiều công xưởng mới, cũng khiến cho các xí nghiệp dân tộc đóng cửa hoặc cận kề bờ vực phá sản. Nhà họ Phùng không còn lớn mạnh như trước, công việc làm ăn của nhà máy dệt mà cha Phùng quản lý cũng đi xuống, ông đâm ra bệnh không dậy nổi.

Mà lúc này đây, Phùng Uyển cũng vừa lúc kết thúc việc học, trở về nước.

Hình như Phùng đại tiểu thư đã dùng toàn bộ số tiền còn lại của bản thân để mua vé tàu khoang hạng sang rồi, nên bây giờ trên người cô hoàn toàn rỗng tuếch, vấn đề ăn uống bỗng trở thành một nỗi sầu muộn.

Bây giờ cô thật sự rất đói, chỉ cần một bữa cơm thôi.

Bỗng có một tràng tiếng guốc mộc truyền đến từ phía sau, không khỏi khiến Hứa Lộc tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái trang điểm tỉ mỉ, mặc trên người một bộ kimono màu tím thêu hoa hướng dương đang nói chuyện với một thủy thủ trên tàu. Người kia là người Trung Quốc, tiếng Nhật không tốt, mà khẩu âm của cô gái lại là vùng Kinki nên hai người trao đổi với nhau vô cùng khó khăn.

Cô gái có vẻ giận giữ, giống như hoàn toàn bất lực.

Hứa Lộc nhìn thấy kimono và thủ pháp thêu hoa kia đều là hạng thượng đẳng, bèn chủ động đi đến, dùng tiếng Nhật mà hỏi: "Tiểu thư, không biết tôi có thể giúp gì cho cô không?"

Đối phương hơi ngẩn ra: "Cô là người Nhật Bản? Cô có biết tiếng Trung không?"

Hứa Lộc lắc đầu: "Tôi là người Trung Quốc, nhưng là du học sinh Nhật Bản."

Cô gái lại càng kinh ngạc hơn: "Thì ra là như vậy, tiếng Nhật của tiểu thư cũng tốt quá đi! So với nhiều thông dịch viên mà tôi gặp còn tốt hơn rất nhiều."

- Cô ấy dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lúc ra khỏi cửa tôi quên mang theo chìa khóa rồi, nên bây giờ tôi muốn tìm vị tiên sinh họ Lăng cùng phòng, không biết có ai nhìn thấy anh ta không nữa?"

"Là vị họ Lăng nào ạ? Tiểu thư có thể mô tả tướng mạo của ngài ấy không?"

Đối phương làm theo lời cô, Hứa Lộc thuật lại với vị thủy thủ người Trung Quốc, anh ta nói ngay: "Thì ra tiểu thư Tanaka muốn tìm ngài Lăng, vừa nãy ngài ấy đã đến phòng tiệc ở tầng hai rồi. Nếu tiểu thư cần về phòng, tôi sẽ đi báo lại với thuyền trưởng để mở cửa ngay cho tiểu thư."

Hứa Lộc dịch lại, cô gái nói cảm ơn, vị thủy thủ cũng đi tìm chìa khóa. Sau đó, Hứa Lộc tận tình đưa cô ấy về đến tận phòng riêng, đợi người thủy thủ mang chìa khóa tới mở cửa.

Cô gái vui vẻ tặng cho anh ta mấy thỏi bạc, người thủy thủ phấn chấn rời đi.

Đoạn cô ấy lại lấy một tấm danh thiếp ra khỏi túi xách, dùng hai tay đưa cho Hứa Lộc. Hứa Lộc cúi đầu nhìn, phía trên có ghi "Công ti thương mại Tanaka", quản lý: Tanaka Keiko, còn in thêm địa chỉ và số điện thoại.

"Tiểu thư quả thật là đại ân nhân của tôi. Tôi là Tanaka Keiko, đa tạ đã chiếu cố."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!