Lạc Bảo Anh nằm nghe Tử Phù đọc thoại bản cảm thấy buồn ngủ, lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài.
Tử Phù thấy thế, hỏi: "Cô nương muốn đi ngủ ạ?"
Nàng gật đầu.
Lam Linh vội trải đệm giường, thời tiết này không cần trải chiếu, sợ cô nương cảm lạnh nên nàng đặt một tấm chăn mỏng lên, lại thêm một tầng thảm, như thế sẽ vừa đủ không quá nóng mà cũng không bị lạnh.
Lạc Bảo Anh uống một ngụm trà, từ tháp mỹ nhân đứng dậy đi đến giường lớn nằm nghỉ.
Hai nha hoàn thổi tắt đèn dầu, nhẹ nhàng rời khỏi sương phòng, hôm nay Tử Phù trực đêm nên ngủ giường bên ngoài.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, cửa sổ hơi hé mở cho thông thoáng, có làn gió nhẹ thổi vào khiến huân hương thoang thoảng khắp phòng.
Là mùi hương cam tùng (1) nhàn nhạt, không giống những loại hương liệu nồng đậm xộc thẳng vào mũi, mùi hương này rất nhẹ nhàng, như có như không, đây là mùi hương mà nàng yêu thích nên đã tự mình chọn mua lúc đi cùng Lạc Nguyên Chiêu.
(1) Cam tùng: một loại thảo dược có rễ dùng làm thuốc, thân cây được sử dụng để chiết xuất lấy tinh dầu màu hổ phách, có mùi thơm.
Ánh mắt thiếu niên đứng dưới mái hiên sáng lên, bất kể là hành động hay thói quen của Lạc Bảo Anh đều giống với tỷ tỷ hắn, chỉ một vài cử chỉ nhỏ thì không tính làm gì nhưng hiện tại hắn thấy điểm nào của hai người cũng giống nhau như đúc, ngoại trừ diện mạo và thân phận.
Hắn không giải thích được chuyện này, trong lòng bực bội không yên.
Nếu không tìm được đáp án thì khi trở lại kinh thành hắn không thể an tâm.
Dứt khoát quyết định, hắn lấy khăn đen mỏng từ trong tay áo lên che mặt, móc ra một thanh chủy thủ nhẹ nhàng cậy cửa sổ, chỉ nghe một tiếng "Cạch" vang lên rõ ràng.
Lần đầu tiên làm chuyện này nên hắn chưa chuẩn bị kỹ càng, trong lòng hoảng sợ, lo lắng bị phát hiện vì thế vội vàng ẩn mình trong bóng đêm, nhưng nơi này là phủ đệ của quan viên thành Hồ Châu, bình thường đạo tặc sẽ không dám mò tới, cho dù có nhan hoàn trực đêm thì các nàng cũng không quá đề cao cảnh giác.
Tử Phù không phát hiện, còn Lạc Bảo Anh hôm nay đi lại quá nhiều, tuy không yên lòng về La Thiên Trì nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thân thể chịu đựng không nổi nên đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Không ai nghe thấy tiếng cạy cửa sổ.
La Thiên Trì thở phào nhẹ nhõm, đẩy của sổ ra tung người nhảy vào phòng.
Từ nhỏ hắn đã theo tổ phụ học võ, được người từng lập nhiều chiến công hiển hách dạy bảo nên thân thủ hắn linh hoạt, dễ dàng tránh được đồ vật xung quanh, nhẹ nhàng đi về phía giường lớn, cúi người nhìn tiểu cô nương nhỏ xinh đang say ngủ.
Dáng người tỷ tỷ cao gầy, duyên dáng thướt tha, tuyệt đối không phải là bộ dáng như này, nhưng sao hành động của nàng giống tỷ tỷ như vậy? Hắn ngồi xổm xuống, nương theo ánh trăng tỉ mỉ xem xét gương mặt nàng.
Có vẻ nàng ngủ không yên giấc, chân mày hơi nhíu lại giống như có tâm sự.
Cô nương nhỏ tuổi như vậy thì lấy đâu ra chuyện phiền lòng?
Hắn vươn tay, vỗ nhẹ lên mặt nàng.
Lạc Bảo Anh vẫn ngủ say, có lẽ cảm thấy đắp chăn nóng nên trở mình, hai cánh tay lộ ra ngoài, da thịt dưới ánh trăng trắng mịn non mềm giống như đậu hũ non, dường như chỉ cần véo một cái là có thể ra nước.
Mặt hắn nóng bừng, nghĩ thầm nếu đây không phải là tỷ tỷ thì biết làm sao bây giờ? Tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn là cô nương nhà người ta, vậy mà hắn dám nhìn trộm nàng.
Hay là hắn nên chịu trách nhiệm cưới nàng về?
Trong đầu nhất thời hỗn loạn, sau khi suy nghĩ một lúc hắn lay bả vai nàng nói: "Tỷ tỷ, mau tỉnh lại."
Hình như có người đang gọi nàng.
Tỷ tỷ, tỷ tỷ…
Trên đời này người có thể gọi nàng như vậy chỉ có đệ đệ La Thiên Trì, Lạc Bảo Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ nói: "Đệ đệ, đừng quấy rầy, để ta ngủ một lát, tí nữa sẽ dẫn đệ đến nhà Nhị cô."
Đại cô cô sống trong cung, nhà Nhị cô gần hơn nên hai tỷ đệ thường xuyên tới đó, quan hệ giữa La Thiên Trì với Nhị cô gia và hai vị biểu ca cũng tốt, lúc hắn còn nhỏ vì không có huynh đệ ruột thịt nên thường xuyên chơi đùa với các biểu ca. Sau khi lớn lên hắn quen biết vài người bạn mới nhưng không thân thiết lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!