Chương 8: (Vô Đề)

La Thiên Trì nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh, Hoa Trăn đứng bên cạnh thấy thế không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt mở thật lớn, thầm nghĩ chuyện của tỷ tỷ La Thiên Trì khiến hắn chịu đả kích quá nặng .

Cô nương kia mới vài tuổi mà hắn có thể xem trọng?

May là La Thiên Trì vẫn còn lý trí nên lập tức thu hồi ánh mắt, trên đời này có hàng nghìn hàng vạn người nên có điểm giống nhau cũng là dễ hiểu, mà tỷ tỷ hắn đã không còn trên thế gian này nữa, chuyện này không bao giờ thay đổi được.

Trong lòng nảy sinh nỗi niềm đau đớn, hắn ưỡn thẳng sống lưng, khoanh tay đi ra ngoài.

Lạc Bảo Anh ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy bóng dáng hắn.

Giang Lệ Uyển cầm lấy một cây trâm bằng vàng khảm hoa rực rỡ, cười nói với Lạc Bảo Anh: "Ta thấy cái này rất hợp với muội, đẹp nhưng không già dặn, màu sắc cũng hợp với váy áo hôm nay."

Cây trâm gắn một viên bảo thạch màu hồng, đây là thứ đắt tiền nhất trong tiệm.

Quả nhiên là cô nương thế gia nên rất biết chọn đồ nhưng Lạc Bảo Anh tiếc tiền thay ca ca, nàng sống ở Lạc gia đã lâu nên biết hoàn cảnh nhà mình không khá giả gì, mùa hè không có băng, mùa đông không có than, nếu mang cây trâm quý giá như vậy sẽ khiến người khác hoảng sợ, nàng cầm một cây trâm ngọc màu trắng pha hồng thiết kế đơn giản, cười nói: "Ta thích cái này hơn."

Rõ ràng không phải là ngọc tốt nhưng tiểu cô nương chín tuổi đang lúc hoạt bát đáng yêu nên không cần trang phục hoa lệ, bộ dáng nàng xinh đẹp động lòng nên  mang cái gì cũng được.

Giang Lệ Uyển lại nói: "Hai loại này không giống nhau, để ta tặng muội cây trâm này." Nàng hơi mỉm cười, "Chúng ta rất hợp nhau nên cứ xem đây là lễ vật ta cho muội."

Quá mức hào phóng rồi, hai bên không quen biết nhiều mà tự nhiên lại ân cần quan tâm thì chắc chắn có chuyện mờ ám, ánh mắt Lạc Bảo Anh dừng trên người Giang Lệ Uyển, nàng ấy vừa xinh đẹp lại vừa có gia thế tốt, xét trên hai phương diện này quả thật rất phù hợp với ca ca, nhưng sao nàng có thể vì một cây trâm mà bán đứng ca ca nên nói với Lạc Nguyên Chiêu: "Ca ca, Nhị cô nương muốn tặng trâm cho muội."

Mặt Giang Lệ Uyển đỏ lên.

Tính tình Hoa Trăn thô lỗ, nhướng mày nói: "Ai da, định lấy tiền của ta muốn làm gì thì làm à? Chi bằng cứ để ta tặng đồ cho Lạc Tam cô nương."

Lạc Nguyên Chiêu vội nói: "Vô công bất thụ lộc, nếu muội muội nhận đồ của hai người thì về nhà sẽ bị phụ mẫu răn dạy." Hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng hỏi Lạc Bảo Anh, "Muội chọn xong rồi chứ, lấy cây trâm ngọc này phải không?"

"Đúng, lấy cái này."

Lạc Nguyên Chiêu lập tức trả tiền.

Hắn cự tuyệt khiến Giang Lệ Uyển tràn đầy mất mát.

Sau khi mua được trâm Lạc Nguyên Chiêu liền dẫn muội muội từ biệt mọi người, La Thiên Trì đứng một mình bên ngoài, dáng vẻ cô đơn, cả hầu phủ to như vậy chỉ có một mình hắn ở, thật quá đáng thương. Nàng nhẹ giọng nói: "Bên ngoài ánh nắng gay gắt, La công tử vào nhà đi."

La Thiên Trì bị giật mình nên quay đầu nhìn nàng.

Cô nương trước mặt tuy xinh đẹp nhưng bộ dáng khác xa tỷ tỷ, đúng là mình đã nghĩ ngợi quá nhiều!

Lạc Bảo Anh muốn nói thêm mấy câu với đệ đệ nên khẽ cười nói: "Hồ Châu khác kinh thành đúng không? Kinh thành có nóng như này không?"

"Kinh thành nhiều gió nên không oi bức như này." Ngữ khí La Thiên Trì nhàn nhạt tỏ ra không hứng thú với vấn đề này.

Trong chốc lát ánh mắt nàng trở nên ảm đạm, đúng lúc Lạc Nguyên Chiêu muốn dẫn nàng tới cửa hàng khác để mua huân hương, nàng đành phải gật đầu chào hắn, dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng không thể dừng lại.

Nàng lấy lý do gì đây?

Bước chân vội vàng trên đường phố, nắng gay gắt chiếu vào mặt nóng rát, nàng ngẩng đầu nhìn trời, duỗi tay che trước trán, đầu hơi nghiêng về bên trái sau đó cúi gằm xuống đi nhanh về phía trước.

Làn váy hai tầng khẽ lay động theo từng bước chân.

La Thiên Trì nhìn đến xuất thần, nhớ trước đây tỷ tỷ cũng sợ nhất là bị phơi nắng, ngày mùa hè mà ra khỏi nhà sẽ đều mang theo ô hoặc mũ có rèm che, nếu không có hai thứ này thì nàng phải dùng tay che chắn để giữ gìn làn da.

Ai cũng có thể làm động tác như vậy, nhưng giống hệt như này thì mấy ai làm được?

Nhưng sao nàng có thể là tỷ tỷ của mình?

Hắn nói thầm với Hoa Trăn: "Đầu óc ta trở nên mê muội rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!