Vệ Hạm ở đằng kia cất tiếng trả lời, cười nói: "Tam ca vừa nói, đúng thật cảm thấy hơi choáng váng, chúng ta mau chóng đi vào thôi."
Ở trên núi đa phần đều có miếu, tuy rằng chùa Bạch Mã ở kinh thành thu hút đông đảo khách hành hương, nhưng trong miếu không thờ Bồ Tát giống vậy, miếu thờ ở đây ít người đến hơn, vì thế hương hoa đèn khói không có nhiều, miễn cưỡng cũng có thể qua ngày.
Các cô nương lập tức đi vào miếu.
Trơ mắt nhìn tỷ tỷ rời đi, La Thiên Trì nghĩ có lẽ đêm nay phải lén xông vào Lạc gia, tự dưng lại thêm phiền toái, thế nên càng thêm bất mãn với Vệ Lang, hắn nhấc chén rượu lên uống hai ngụm rồi nói: "Nghe nói Tam công tử sắp đính hôn?"
Giọng nói tràn đầy vẻ châm chọc.
Khó trách La Thiên Trì không muốn để ý tới mình, Vệ Lang đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, thì ra La Thiên Trì không cam lòng vì tỷ tỷ! Nhưng hắn và La Trân vẫn chưa thành hôn, hơn nữa hai người mới chỉ gặp nhau ít ỏi vài lần, hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ đi diễn kịch khắp nơi cho toàn thiên hạ biết, Vệ Lang hắn đối với La Trân tình sâu nghĩa nặng nhưng chỉ tiếc chuyện tốt không thành?
Hắn không muốn làm mấy chuyện lừa mình lừa người như vậy, mà đã đến tuổi này, cho dù lại muốn đính hôn, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa muốn nên phải đính chính: "Chưa có cô nương thích hợp, thế nên chuyện đính hôn vẫn cần kéo dài một thời gian."
La Thiên Trì cười lạnh một tiếng: "Lúc trước ngươi đính hôn với tỷ tỷ của ta, thế nhưng quyết định rất nhanh, chỉ vừa mới nói ra, Vệ gia các ngươi lập tức đồng ý."
Bây giờ mới tính sổ? Nhưng hắn đâu có nợ nần gì? Vệ Lang nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ lúc ấy ta không đồng ý, bây giờ ngươi có thể vui sướng ăn mừng?"
Một câu khiến La Thiên Trì tức nghẹn không nói nên lời.
Mặc kệ Vệ gia có nguyện ý kết thân hay không thì bây giờ La Trân cũng đã qua đời, hắn nhắc tới chuyện này, là cố tình chỉ trích Vệ Lang, làm nhục Vệ gia, muốn nói Vệ gia coi trọng quyền thế của La gia, thế nên đương nhiên Vệ Lang sẽ không thừa nhận.
La Thiên Trì đặt chén rượu lên bàn: "Dù sao lúc trước con mắt của tỷ tỷ ta đã bị mù nên mới coi trọng ngươi!"
Hắn đứng dậy rời đi.
Lúc này Hoa Trăn rất hối hận vì đã dẫn La Thiên Trì tới đây, nghĩ thầm quả nhiên trong lòng tiểu tử này vẫn tràn đầy oán giận, thế nên bây giờ mới mượn rượu để phát tác.
Nhưng thật là không có đạo lý, nếu hai người đó đã thành thân thì không nói làm gì, nhưng đằng này vẫn chưa thành thân, lại đã hai năm trôi qua, tại sao Vệ Lang không thể đính hôn? Hắn vội nói: "Hắn uống say, Vệ Tam ca không cần để ý, ta đi dạy dỗ hắn."
Sắc mặt Vệ Lang bình tĩnh: "Có lẽ đấy là lời nói trong lòng của hắn, dù sao cũng là tỷ tỷ ruột, từ nhỏ hai người đã sống nương tựa lẫn nhau, hắn có thể che chở tỷ tỷ như vậy, cũng là người có tình có nghĩa."
Hoa Trăn gật đầu, sau đó cáo từ với mọi người rồi nhanh chóng đuổi theo La Thiên Trì.
Lạc Nguyên Chiêu và Lạc Nguyên Giác không biết Vệ gia và La gia có mâu thuẫn, nghe được chuyện của người ta nên có chút xấu hổ, Vệ Hằng rót cho bọn hắn hai chén rượu, cười nói: "Tuy La Thiên Trì là Hầu gia, nhưng rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành, đính hôn chính là chuyện hai bên cùng tình nguyện, vậy mà hắn nói giống như Tam đệ là người ham giàu sang phú quý, trưởng bối Vệ gia làm gì có ai không dốc sức vì triều đình?"
Lão gia của Đại phòng và Nhị phòng đều làm quan, nhưng Tam phòng Vệ gia, phụ thân của Vệ Lang đã qua đời.
Không nói thì không sao, vừa nói đã khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.
Khóe miệng Vệ Lang nhếch lên.
Đúng vậy, hắn không có phụ thân che chở, tuy rằng được tổ phụ yêu thương, nhưng tương lai của Tam phòng chỉ có thể dựa vào một mình hắn, thịnh vượng hay suy tàn cũng chỉ do một mình hắn.
Nâng chén rượu lên, đột nhiên hắn cảm thấy gánh nặng trên vai thật lớn, tuy rằng mấy năm nay đã tập mãi thành quen, mỗi lần người khác nhắc tới hắn đều hết lời khen ngợi, nhưng nhắc tới phụ thân hắn, đều không biết phải nói gì.
Phụ thân hắn không thích hợp làm quan, tổ phụ đã nói rất nhiều lần, trên thực tế cũng là như vậy. Nhưng lúc đó phụ thân có bị chảy máu vỡ đầu cũng muốn tạo ra thành tích, bằng mọi giá phải có được sự thừa nhận của tổ phụ, nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.
Không còn mặt mũi trở về Vệ gia, mùa đông ở Giang Nam năm ấy, ông lặng lẽ qua đời.
Hôm đó dưới hiên nhà, lần đầu tiên con chim họa mi hắn nuôi không cất tiếng hót.
Hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Người khác nói cái gì, có lẽ không cần để ý tới, hắn vẫn biết Đại phòng và Nhị phòng Vệ gia luôn ngấm ngầm phỏng đoán, vì sao Vệ lão gia tử đồng ý hôn sự này, kỳ thật là muốn tìm cho hắn một chỗ dựa.
Nhưng giả sử đó là cô nương mà hắn không có cách nào chấp nhận, thì cho dù có dựa vào núi vàng núi bạc, hắn cũng không bao giờ đồng ý.
Nhưng chuyện này có thể giải thích kiểu gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!