Ngày ấy, vốn là nàng không định hãm hại La Trân, rốt cuộc giế. t chế. t một mạng người không phải chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng trời cao đột nhiên cho nàng một cơ hội.
Hai thuyền va chạm vào nhau, dẫn đến hỗn loạn.
Lúc những người ở đuôi thuyền ồ ạt chạy lên, ánh mắt mọi người đều chú ý đến đấy, bao gồm cả La Trân, khi đó, nàng đứng trên boong tàu, mặt nước long lanh lăn tăn gợn sóng nổi bật ở đằng sau, váy dài màu xanh biếc nhẹ nhàng lay động khiến nàng giống như Lăng Ba tiên tử, đẹp đến kinh người.
Mà Trần Ngọc Tĩnh đang đứng bên trái nàng, Lưu Oánh nhìn thấy rõ ràng, trong mắt Trần Ngọc Tĩnh hiện lên vẻ ghen ghét.
Đúng vậy, Trần Ngọc Tĩnh thích Vệ Lang như vậy, chỉ vì biểu hiện rộng lượng nên tạm thời vẫn quan hệ tốt với La Trân, còn trong lòng sao có thể thật sự tha thứ cho La Trân?
Nhất định nàng hy vọng La Trân…
Một ý niệm hiện lên, trong phút chốc, nàng biết mình nên làm thế nào.
Nhưng thời gian chỉ ngắn ngủn trong một cái chớp mắt.
Đuôi thuyền lại tiếp tục lay động, thân thể các cô nương mảnh mai, thét chói tai xô đẩy nhau, nàng nhân cơ hội đó, làm bộ bị người khác đụng vào nên va vào Trần Ngọc Tĩnh, nàng đứng ở đó vươn tay ra, dùng hết sức bình sinh đẩy La Trân một cái thật mạnh.
Mọi người đều cố gắng giữ mình thăng bằng nên không ai phát hiện ra, thậm chí lúc ấy còn có một vị cô nương khác cũng rơi xuống nước, ai cũng nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, thẳng đến khi nàng lợi dụng nha hoàn của mình để lan truyền lời đồn đãi.
Lúc ấy Trần Ngọc Tĩnh theo đuổi Vệ Lang, hành vi khác người gây chấn động một thời gian, cuối cùng lại là La Trân đính hôn với Vệ Lang, thế nên sinh ra oán hận, căn bản không có người hoài nghi nàng, rốt cuộc xưa nay nàng luôn có quan hệ tốt với La Trân, cũng chưa bao giờ nảy sinh tranh chấp.
Đúng vậy, sao có thể tranh chấp? Trước nay nàng luôn nhường nhịn La Trân.
Nàng làm đến mức không chê vào đâu được.
Lưu Oánh nghĩ thầm, nàng không nên có kết quả này.
Nhưng mà đau đớn cùng tuyệt vọng bức ép khiến nàng không thể không nói ra sự thật.
Vụ án kéo dài hơn một năm, cuối cùng hôm nay mới tìm ra hung thủ thật sự.
Lưu Oánh bị xử ngũ mã phanh thây.
Lưu phu nhân tức giận không chịu được, đem tất cả đồ dùng của Lưu Oánh đốt cháy không còn sót lại thứ gì.
Khi các cô nương ở kinh thành tụ họp, không ai không nhắc tới chuyện này, tất cả đều căm hận Lưu Oánh độc ác, thương tiếc La Trân đã ra đi, nhưng khi nhắc tới Trần Ngọc Tĩnh, hầu hết sắc mặt các nàng đều lộ vẻ khó xử, hối hận không thôi.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã trôi qua.
Kinh thành nhanh chóng trở lại bình thường, Viên thị bàn bạc với lão thái thái mời Đường gia tới nhà làm khách: "Lúc trước đã tặng nhà ta không ít thứ tốt, Đường thái thái đúng là người gần gũi thân thiết, con nghĩ mấy ngày nữa nên mời họ đến chơi, nhân tiện giữ lại ăn một bữa cơm, lão gia đã đồng ý."
Đương nhiên biết Đường gia có ý muốn kết thân với Lạc gia.
Lão thái thái cười nói: "Con cứ làm chủ đi, đồ ăn phong phú chút, không thể thất lễ." Lại hỏi Viên thị, "Trước đây Vân Nhi nhắc đến chuyện hỏi thăm người ta mở cửa hàng, đã có tin tức gì chưa?"
"Nói là có một cửa hàng bán hương liệu, đúng lúc chưởng quầy ở đó muốn về quê, đang lúc tìm người làm thay, lão gia được một người quen biết giới thiệu. Nhưng lão gia rất cẩn thận, còn nói muốn xem xét thêm một thời gian." Viên thị cong môi cười, "Sợ thành người tiêu tiền như rác."
Lúc nàng nhắc tới Lạc Vân, mặt mày hớn hở.
Vì trong khoảng thời gian này, Lạc Vân không chạm vào nữ nhân khác, Viên lão phu nhân cũng không gây chuyện, nàng lại có nhi tử, thế nên thần thái rực rỡ rạng ngời.
Lão thái thái nói: "Dù sao cũng là một món tiền lớn, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Hai người nói chuyện một lát, Viên thị xin phép rời đi.
Ngọc Phiến nhìn bóng dáng nàng, hâm mộ nói: "Phu nhân thật tốt số, lão gia yêu thương nàng, chuyện gì cũng thuận theo."
Không tìm thiếp thất di nương, ngay cả Thúy Lâm cũng bị đuổi về, lão thái thái thở dài, nhưng bà không phải người thích sinh sự, nhi tử không muốn thì thôi, chẳng lẽ còn có thể cố tình ép buộc? Dẫu sao từ lúc Viên thị làm con dâu Lạc gia luôn xử lý sự vụ chu toàn, rộng lượng hiền huệ, so với những người gian xảo, ỷ vào gia thế nhà mình cao hơn mà bày sắc mặt cho bà xem thì quả thật Viên thị không tồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!