Một lần đã thành danh.
Mọi người nhộn nhịp đến chúc mừng, đã có cô nương muốn trở thành bạn tâm giao của nàng.
Đây chính là tập tục ở kinh thành, dung mạo chỉ ngầm so sánh trong lòng còn tài năng sẽ thể hiện ra bên ngoài, những người có phong thái giống nhau sẽ kết giao với nhau, cho nên trong giới quý nữ chưa bao giờ có người dung tục tầm thường, nếu có người chỉ dựa vào gia thế mà không có chút học vấn nào thì sẽ không được người khác tôn trọng. Còn nếu gia thế thấp mà lại có tài năng hơn người thì vẫn sẽ được xem trọng và thưởng thức.
Thấy Lạc Bảo Anh chỉ trong chốc lát đã được mọi người vây quanh, Lạc Bảo Chương liếc mắt nhìn Lạc Bảo Đường, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao nàng ấy chăm chỉ như vậy!
Chỉ tiếc, tư chất không cao nên uổng phí công sức.
Nhưng dường như Lạc Bảo Đường không mấy để ý, gương mặt nàng không lộ ra vẻ ghen ghét, cũng không có dáng vẻ không cam lòng khiến người khác đoán không ra.
Lạc Bảo Anh thật vất vả mới ứng phó xong mấy cô nương đó, nàng đi đến chỗ mấy tỷ muội Lạc gia, tháo mũ trân châu xuống rồi nói: "Suýt nữa thì bị gãy cổ."
Ba người kia đều tiến lên nhìn.
Lạc Bảo Châu sờ từng viên trân châu: "Thật lớn nha, lớn hơn cả châu thoa trân châu nương hay dùng."
"Đây là Nam châu tốt nhất, mỗi một viên đều được chọn lựa kỹ càng, muội nhìn xem, có phải viên nào cũng lớn như nhau không?"
Lạc Bảo Châu cẩn thận nhìn, gật gật đầu.
Không chỉ có kích cỡ mà màu sắc cũng giống nhau như đúc, sáng bóng xinh đẹp, long lanh đến mức dù không phải đồ ăn nhưng vẫn muốn cắn thử một miếng.
Lúc này Lưu Oánh mới tới chúc mừng: "Không ngờ Tam cô nương có bản lĩnh thâm hậu như vậy, ta xin bái phục."
"Lưu cô nương đừng nói vậy." Giọng nói ngọt ngào trong trẻo của Lạc Bảo Anh vang lên, "Có câu nói là "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị", ta chỉ là có vận khí tốt thôi. Vừa rồi ta đã thấy thư pháp của Lưu cô nương, thật sự rất đẹp, rất có ý vị của bậc thánh thư tiền triều, thế nhưng ta không thể viết ra thần thái như vậy."
Đại khái là vì điểm này nên mới thua.
Lưu Oánh cũng thưởng thức chữ của Lạc Bảo Anh, tuy không thể nói nét chữ vô cùng tốt nhưng lại mang phong cách khác biệt, thắng ở chỗ đã tạo ra một cách viết riêng.
Tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh lớn như vậy, Lưu Oánh chỉ có thể thuyết phục mình rằng Lạc Bảo Anh là kỳ tài ngút trời. Dẫu sao luôn có những người tài năng hơn mình. May mà Lạc Bảo Anh không phải cô nương nhà danh môn vọng tộc nên hào quang chiến thắng không quá sáng chói, tuyệt đối không thể che lấp mất nàng ta.
Lưu Oánh cười nói: "Tháng tư là sinh thần của ta, ngươi nhất định phải tới, không cho phép từ chối."
Lạc Bảo Anh gật đầu đồng ý.
Quả thật nàng muốn đến Lưu gia để tìm xem có manh mối nào còn sót lại không.
Ở trước mặt mọi người, Lưu Oánh tự nhiên hào phóng, không hề tức giận, bởi vậy mới hóa giải được xấu hổ vì không chiến thắng, các cô nương chỉ biết nói Lưu Oánh thật sự rất độ lượng, còn mời Lạc Tam cô nương đến làm khách.
Vệ Liên ở bên nghe, trong lòng rất không phục, nàng dẩu miệng nói: "Hai vị đại nhân kia có phải đầu óc hồ đồ rồi không, thế nhưng lại chọn Lạc Bảo Anh! Tỷ tỷ, ta không cảm thấy nàng viết tốt hơn tỷ, rõ ràng tỷ là người xuất sắc nhất, Tam ca cũng bị mù mắt rồi!
Vệ Hạm lườm nàng, nhẹ giọng nói: "Từ trước tới nay mỗi lần làm việc Trưởng công chúa luôn không để ý tư tình, bằng không đã có Lưu cô nương ở đây, còn đến phiên người khác sao?"
Dù sao đó cũng là chất nữ của Hoàng Hậu nương nương, còn thường xuyên vào cung bầu bạn với Hoàng Hậu, nhìn kỹ thì mấy người này đều có quan hệ họ hàng.
Lúc này Vệ Liên không nói gì nữa, nhưng ngấm ngầm nhìn trộm Lạc Bảo Anh.
Cuộc thi thư pháp kết thúc, các cô nương tụ lại thành từng nhóm đi ngắm hoa, trong tay Lạc Bảo Anh cầm mũ chân trâu vừa được thưởng, nhẹ giọng nói với Lạc Bảo Châu: "Mũ này đáng giá không ít tiền đâu, nếu lấy một hai viên trân châu đem đi bán, Châu Châu, vậy thì nhà ta không cần sợ không có băng hay không có than nữa rồi."
Một lòng nàng hướng về chuyện này, bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt, đông lạnh hè nóng rất không thoải mái, từ nhỏ nàng đã được hết mực yêu chiều nên bây giờ không dễ gì thay đổi, cũng chỉ có thể yêu cầu được mấy thứ vụn vặt này.
Lạc Bảo Châu tấm tắc gật đầu: "Quá tốt rồi, nhưng lỡ may lấy mất mấy viên rồi không đẹp nữa thì sao?"
"Ngày thường không dùng đến đâu." Lạc Bảo Anh nói, "Nặng chết đi được, lúc về chúng ta cứ gỡ ra mấy viên để mẫu thân mang ra cửa hàng đổi."
Phía sau có người cười khẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!