Nắng xuân tháng ba tươi đẹp rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng, trên giường có một tiểu cô nương đang say ngủ, hai hàng lông mi trên mí mắt giống như hai phiến quạt, làn da trắng nõn hơi ửng hồng không khác gì quả đào mật tươi mọng trên cành cây, Lam Linh nhìn thấy cảnh này nên không nỡ gọi nàng dậy.
Hôm qua cô nương luyện chữ đến khuya, không biết tại sao dạo này nàng đột nhiên chịu khó như vậy, mấy ngày trước lão gia nhìn thấy đã hết sức khen ngợi.
Hay nàng thật sự muốn trở thành bậc thầy thư pháp?
Tử Phù thấy Lam Linh ngơ ngác trước giường, đẩy nhẹ nàng: "Sao còn chưa gọi cô nương?"
Lúc này Lam Linh mới lên tiếng.
Lạc Bảo Anh mở to mắt, từ từ ngồi dậy, tóc đen dài phủ kín vai, mềm mượt trơn bóng giống như tơ lụa thượng hạng, Tử Phù lấy váy mới cho nàng thay, hé miệng cười nói: "Mới có nửa năm mà cô nương đã không còn mặc được mấy bộ lúc trước, phu nhân đã cho làm vài bộ mới, sáng hôm nay vừa đưa tới. Cô nương nhìn xem, rất vừa phải không ạ?"
Áo ngắn màu xanh nhạt thêu hoa hạnh với váy dài cùng màu mang lại cảm giác nhẹ nhàng tươi mát, rất phù hợp với tiểu cô nương mười một tuổi, Lạc Bảo Anh cười nói: "Khá tốt."
Hai nha hoàn hầu hạ nàng mặc vào sau đó hỏi muốn ăn đồ ăn sáng nào.
Lạc Bảo Anh liên tiếp kể tên mấy món.
Từ khi dọn đến nhà mới, trước ngực nàng bắt đầu có cảm giác hơi hơi phồng lên, giai đoạn này nàng đã trải qua nên biết đây là lúc cơ thể đang dần trưởng thành. Nàng luôn ghét bỏ thân thể nhỏ bé lúc trước nên lúc này thấy bắt đầu có thay đổi thì mừng rỡ như điên, nửa năm qua, về khoản ăn uống nàng chưa bao giờ bắt bẻ, ngày nào cũng cố gắng ăn thật nhiều, lượng thức ăn gấp đôi khi trước, thêm việc chăm chỉ luyện tập nên cơ thể phát triển không ngừng.
Lam Linh nhanh chóng đi phân phó.
Ăn sáng xong, nàng đi thỉnh an lão thái thái và Viên thị.
Nhà cửa ở kinh thành không quá rộng rãi vì đất đai phòng ốc ở đây thật sự rất đắt, nhà mới của Lạc gia không tính là rộng, thậm chí còn nhỏ hơn nhà ở Hồ Châu, vì thế lão thái thái ở chính phòng, Lạc Vân và Viên thị ở Đông Khóa Viện, Tây Khóa Viện để cho Lạc Bảo Anh và Lạc Bảo Châu, còn hai thứ nữ phải ở dãy nhà phía sau. Tốt xấu gì Ngọc Phiến còn có thể hầu hạ bên người lão thái thái, thế nhưng Kim di nương không được như vậy, nàng phải ở cùng một chỗ với hạ nhân.
Còn hai vị công tử, vì sau này còn phải cưới vợ nên mỗi người đều có một sân viện độc lập.
Có thể thấy sự khác biệt giữa nhi tử và nữ nhi, dù sao nữ nhi cũng phải gả ra ngoài, thế nên việc phân chia nhà cửa đều lấy nhi tử làm chủ.
Vừa ra tới cửa đã gặp Lạc Bảo Châu.
Tuy đã qua nửa năm nhưng Lạc Bảo Châu không thay đổi gì nhiều, nàng vẫn thấp lè tè như trước, dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu, vừa nhìn thấy đã lao vào lòng tỷ tỷ: "Tam tỷ, chúng ta cùng đi."
Lạc Bảo Anh cười hỏi: "Ăn sáng chưa?"
"Rồi." Lạc Bảo Châu ngẩng đầu nhìn Lạc Bảo Anh, oán giận nói, "Tam tỷ tỷ, sao tỷ cao nhanh vậy? Muội không với tới tỷ nữa rồi."
Nghe được lời này khiến tâm trạng Lạc Bảo Anh vô cùng vui vẻ, nàng cười hì hì nói: "Ta ăn nhiều lắm nha."
"Muội cũng ăn nhiều mà." Lạc Bảo Châu sờ vòng eo đầy đặn mềm mại của mình, sau đó lại véo véo khuôn mặt tròn, "Nhưng đều tăng chiều ngang."
"Do muội còn nhỏ nên vậy, đến khi bằng tuổi ta, cứ ăn thật nhiều là có thể cao."
"Ra là vậy!" Lạc Bảo Châu gật đầu.
Hai người nắm tay nhau đến chính phòng, Viên thị đang nói chuyện cùng lão thái thái, bàn bạc về chuyện tăng thu giảm chi trong nhà: "Hiện nay nhà ta không còn ruộng, chỉ dựa vào bổng lộc của lão gia sợ là không đủ dùng, con thấy số bạc còn lại nên xuất ra để mua một cửa hàng hoặc là mua vài mẫu ruộng ở ngoài thành."
Đến kinh thành phải giao thiệp nhiều, nhà người ta đầy đủ sung túc thì nhà mình cũng không thể quá mức khó coi, lão thái thái biết Viên thị quản gia không dễ dàng, nhìn bạc trắng lần lượt ra đi mà không thu được đồng nào ai mà chẳng đau lòng, thế nên mới muốn kiếm tiền. Lão thái thái nói: "Trồng trọt phải dựa vào thời tiết, ta thấy khó mà lúc nào cũng được mưa thuận gió hòa, vẫn nên mua một cửa hàng đi, nhưng kinh doanh cái gì thì ta vẫn chưa nghĩ được."
Viên thị nói: "Mọi người ở kinh thành hay tặng lễ cho nhau, hay là mở cửa hàng bán hoa quả khô."
"Cũng được, con cứ bàn bạc với lão gia."
Lão thái thái nhắc đến Lạc Vân khiến Viên thị có chút chột dạ, lần trước nàng nói với hắn sẽ đi từ chối Viên lão phu nhân, nhưng thật sự nàng không có gan làm chuyện này nên đã kéo dài tới tận bây giờ, Viên lão phu nhân đã mấy lần cho người tới hỏi nhưng nàng không biết phải trả lời như thế nào. Tháng sáu sẽ kết thúc đợt dự tuyển, bây giờ vẫn chưa nói rõ ràng chuyện này, đến lúc đó Viên gia tự hành động thì làm sao bây giờ?
Nàng nắm chặt khăn tay, âm thầm lo lắng.
Đúng lúc này có bà tử từ bên ngoài đi vào, nói là người gác cổng nhận được thiệp mời, Ân Huệ Trưởng công chúa mời các công tử và các cô nương đến tham dự hội trà thơ vào ngày mai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!