(*) Phong tư tuyệt đại: phong độ, tư thái xuất chúng hơn người.
Lạc Vân nhìn tiểu cô nương đang cuộn tròn trên giường La Hán khiến người khác phải yêu thương, không giống như lúc mới trở về từ Thương Châu, cả người xù gai nhọn, cho dù là thấy hắn cũng có vài phần đề phòng, giống như đang trách hắn đã mang nàng về đây, để nàng phải gọi Viên thị là mẫu thân, luôn miệng nói muốn trở về nhà ngoại.
Hiện giờ đã biết mình sai rồi sao?
Ông ngồi ở mép giường, hơi do dự một chút sau đó khẽ vuốt đầu nàng, ôn nhu nói: "Đại phu đã xem qua, có thấy đỡ hơn không?"
Lúc nam nhân tỏ ra ôn nhu, so với nữ nhân thì càng khiến người ta yêu thích, từ nhỏ Lạc Bảo Anh đã không còn phụ mẫu, chưa từng nhận được tình thương của cha, nàng cùng với đệ đệ được tổ phụ và hai vị cô cô nuôi lớn. Mà Đại cô cô là Hoàng Hậu, không có nữ nhi, vì thế yêu thương nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng giờ nàng đã chết rồi, những thứ trước kia đều không còn nữa.
Cũng không biết lúc nàng mất đi những người thân ở kinh thành sẽ thương tâm khổ sở như thế nào?
Nước mắt đột nhiên rơi xuống, Lạc Bảo Anh cúi đầu lau một cái, lắc đầu nói: "Có khá hơn một chút, nhưng cả người vẫn không có sức lực."
Trên hàng mi dài đọng chút bọt nước trong suốt trông thật điềm đạm đáng yêu, hắn thở dài, ôm nàng vào trong ngực: "Phụ thân biết con nhớ mong ngoại tổ mẫu, nhưng con là nữ nhi Lạc gia, đã đến tuổi này rồi cũng nên hiểu chuyện."
Lạc Bảo Anh vẫn giữ lại ký ức của nguyên thân, biết được ngoại tổ mẫu đối xử với mình vô cùng tốt, nàng hành động như vậy về tình cảm cũng có thể tha thứ được, chỉ là không quá thông minh, biết rõ không thể trở về Thương Châu nhưng vẫn không chịu yên ổn sống qua ngày, tính ra cũng thật hồ đồ.
Không phải mọi người đều nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (1) hay sao.
(1) Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.
Nàng thuận thế ôm lấy cánh tay phụ thân, nhẹ giọng nói: "Trước đây nữ nhi đã làm sai nhiều chuyện, thật ra lúc mới tới Hồ Châu, ngoại tổ phụ tổ mẫu cũng đã khuyên nữ nhi, là do nữ nhi không nghĩ thông suốt."
"Bây giờ đã hiểu rồi sao?" Ông hỏi, "Vậy con nói xem sao ta phải đưa con trở về?"
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lánh chớp chớp nói: "Ngoại tổ mẫu nói cô nương gia phải học cầm kỳ thi họa cho thật giỏi thì sau này mới có thể gả vào nhà tốt."
Không riêng gì những nhà nghèo, ngay cả đích nữ Hầu phủ như nàng từ nhỏ cũng phải chăm chỉ học tập từng thứ một, tuy Đại cô cô đối xử với nàng tốt nhưng trên phương diện này chưa bao giờ nhân nhượng, vì thế ở kinh đô nàng không chỉ có thân phận cao quý mà cả tài học cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Lấy gia thế xuất thân của Lạc Bảo Anh, nếu muốn gia nhập vào giới danh môn vọng tộc thì càng phải trở nên xuất chúng.
Lạc Vân lại nói: "Cũng chưa chắc là chỉ để gả chồng, bất kể nam nhân hay nữ nhân đều cần có chút ít bản lĩnh để dựa vào. Đến lúc có người hỏi tới, nếu như cái gì con cũng không biết, không hiểu thì sao có thể cùng họ kết giao? Đó là nền tảng căn bản."
Lạc Bảo Anh hơi hơi kinh ngạc, những lời này giống hệt những gì tổ phụ đã từng nói, có thể thấy được bản chất của Lạc Vân chính là người kiêu ngạo, không thích dựa vào người khác.
Nàng vội vàng gật đầu: "Nữ nhi hiểu được, học giỏi thì sau này sẽ không bị mất thể diện."
Ông cười rộ lên: "Trẻ nhỏ dễ dạy, từ hôm nay con ở tại nơi này." Ông nhìn về phía Viên thị: "Không cần ở một chỗ với Bảo Châu, cũng không phải tiểu cô nương ba bốn tuổi, ngủ như vậy không thoải mái. Nàng sai người thu dọn Đông Khóa Viện rồi chuyển đồ đạc của Bảo Anh tới đó."
Đông Khóa Viện là nơi ở của Kim di nương, Viên thị kinh ngạc nói: "Như vậy sao được?"
"Có gì mà không được, để cho nàng chuyển đến Tây Uyển đi." Ngữ khí Lạc Vân nhàn nhạt, "Đáng lẽ phải dọn đi từ lâu, chỉ là gần đây bận rộn nhiều việc, lúc trước nàng có nhắc tới nhưng ta đã quên, vậy mới khiến Bảo Anh phải chịu khổ."
Trong lòng Viên thị vui mừng, Kim di nương ỷ vào việc được Lạc Vân yêu thích, được sủng ái đã nhiều năm nên đắc ý vênh váo, không coi đích trưởng nữ ra gì, lúc này cuối cùng gieo gió gặt bão. Nàng phân phó hạ nhân đi báo cho Kim di nương, giọng nói lộ ra vẻ khinh thường.
Lạc Vân liếc mắt nhìn nàng một cái, biết rõ ý đồ của nàng, nữ nhân trong nhà không thể so với nam nhân làm việc bên ngoài, trong nha môn đã dùng hết tâm tư sức lực để giải quyết chuyện công, về nhà chỉ mong được ung dung thoải mái, mà lúc nào các nàng cũng dư thừa tinh lực* , suốt ngày tính kế này, kế kia nhưng vẫn chưa gây ra chuyện lớn nên hắn không tính toán với các nàng.
Hôm nay Viên thị đạt được ý nguyện chẳng qua là do Kim di nương đã làm càn quá mức.
*tinh lực: tinh thần và thể lực
Tiếc là được trời cho một gương mặt đẹp nhưng lại không biết tiến biết lùi, chẳng trách nói con người không hoàn mỹ, cũng không biết rốt cuộc trên đời này có nữ tử nào mười phân vẹn mười hay không?
Ông cầm chén trà lạnh trên bàn nhấp một ngụm.
Viên thị lại nói về chuyện của Lưu gia: "Không biết chỗ lão thái thái có nhận hay không, thiếp bận bịu chuyện Bảo Anh nên chưa có thời gian đến hỏi, nhưng lão thái thái là người thấu hiểu đạo lý nên chắc sẽ không làm chuyện như vậy."
Lạc lão gia tử qua đời khi Lạc Vân mới mười hai tuổi, lão thái thái làm theo di nguyện của trượng phu một mình nuôi dưỡng nhi tử nên người, trải qua bao nhiêu gian khổ không lời nào có thể diễn tả được, cho nên bình thường Lạc Vân rất hiếu thuận với lão thái thái, đi nơi nào cũng đưa bà đi cùng. Ai ngờ lúc tới Hồ Châu nhậm chức quen biết được Lưu phú thương, kể từ đó Lưu thái thái cố tình lấy lòng lão thái thái bằng mọi cách, bây giờ còn được voi đòi tiên muốn cùng Lạc gia nhà họ liên hôn.
Lạc Vân duỗi tay bóp ấn đường, nghĩ thầm đúng là không có lúc nào được yên ổn, ngay lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!